Hoài Niên là người có tiền sử làm chuyện biếи ŧɦái.
Tạ Bắc Kha luôn giữ thần kinh căng thẳng.
“Rào—”
Tiếng nước trong phòng tắm đột ngột dừng lại.
“Bộp bộp—”
Tiếng dép nhựa ướŧ áŧ đặt lên sàn.
Tạ Bắc Kha căng người, nắm chặt điện thoại, cúi đầu nhìn màn hình, tỏ ra bình thường.
Chờ một lúc lâu, cuối cùng cửa cũng mở.
Tiếng sột soạt, là tiếng khăn lau tóc.
Tạ Bắc Kha nhíu mày: “Cậu có thể sấy khô tóc rồi hãy ra được không, nước sẽ văng khắp nơi đấy.” Cũng tránh bị cảm nữa.
Nói xong, anh ấy ngẩng lên nhìn Hoài Niên.
Không khí dường như ngưng đọng trong một khoảnh khắc.
Mái tóc đen của chàng trai ướt đẫm, bám vào khuôn mặt, tay cầm khăn lau tóc, ánh mắt nhìn qua rất trong trẻo. Những giọt nước chưa được lau khô chảy từ tóc xuống xương quai xanh, rồi tiếp tục trượt xuống, để lại một vệt nước trên làn da trắng, cuối cùng biến mất vào bên trong chiếc áo choàng tắm nửa mở.
“Hoài Niên!” Không biết Tạ Bắc Kha tức giận cái gì, hét lên.
Hoài Niên thở dài: “Vâng thưa cậu chủ, tôi biết rồi thưa cậu chủ.”
Cậu quay người định bước vào phòng tắm, nhưng chưa kịp bước, cơ thể đã nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm.
Giây tiếp theo, con tàu đang di chuyển bình thường đột ngột rung lắc dữ dội, cả người Tạ Bắc Kha va vào tường.
Anh ấy theo phản xạ nhìn Hoài Niên.
Hoài Niên nắm chặt thanh an toàn trong phòng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa.
Tạ Bắc Kha chưa bao giờ nghĩ có một ngày anh ấy lại thấy biểu cảm này trên mặt Hoài Niên.
Ánh mắt đó như lưỡi dao, rạch một đường trên ngực anh ấy, gió biển ùa vào, xuyên thấu cả linh hồn anh ấy.
“Không sao chứ?” Hoài Niên quay lại hỏi anh ấy.
Tạ Bắc Kha ho một cái: “Không sao!”
“Chuyện gì vậy chứ!” Anh ấy xoa vai bị đập đau, điều chỉnh lại tư thế.
“Chắc là sắp xếp của tổ chương trình.” Hoài Niên nói: “Cửa bị khóa rồi.”
Nghe vậy, Tạ Bắc Kha nhảy xuống giường, hai bước đến cửa, dùng lực kéo tay nắm nhưng vô ích. Cửa không mở ra được.
Bức tranh treo trên tường đột nhiên kêu "cạch", khung gỗ di chuyển lên trên, lộ ra một màn hình điện tử, chấm đỏ nhỏ trên màn hình liên tục nhấp nháy.
Đây là dấu hiệu của camera.
“Báo động! Báo động! Tàu 413 bị xâm nhập trái phép! Đã khởi động biện pháp bảo vệ cưỡng chế! Quý khách vui lòng ở trong khu vực an toàn! Chờ cứu hộ!”
Tiếng phát thanh vang lên từ hệ thống loa của du thuyền.
“Ah—”
Sau một loạt âm thanh hỗn loạn, giọng của một người đàn ông với âm điệu hiểm ác thay thế giọng thuyền trưởng: “Nghe nói các ngươi muốn đến Đảo Thiên Đường à? Khà khà khà... Ta, Cá Mập Điên này sẽ không để các ngươi thành công đâu. Không phải các ngươi rất muốn lên thiên đường sao? Từ bây giờ, cứ mỗi mười phút, ta sẽ đích thân tiễn một phòng khách lên thiên đường. Vậy nhé, chúng ta gặp nhau ở phòng 101.”
Phát thanh kết thúc, tất cả đèn trong phòng tắt hết. Màn hình điện tử trên tường hiển thị một hàng chữ điện tử.
[Vui lòng thoát ra khỏi phòng trong vòng mười phút, nếu thất bại, tất cả vật tư sinh tồn sau khi lên đảo sẽ bị hủy bỏ.]
Trên màn hình xuất hiện cửa sổ nhập mật mã.
Phản ứng đầu tiên của Hoài Niên là hỏi hệ thống: Này, cho tôi mật mã đi.
Hệ thống: 0.0?
Hoài Niên: Cậu không có à?
Hệ thống: Không phải cậu đã đọc nguyên tác rồi sao?
Hoài Niên:... Cậu nghĩ tôi là Sherlock Holmes chỉ cần nhìn qua là nhớ được à?! Hơn nữa trong nguyên tác có viết mật mã đâu!!
Hệ thống: (#.#)
Hệ thống gửi đến một biểu tượng gương mặt tinh nghịch rồi không động tĩnh gì nữa.
Hoài Niên đành bỏ qua.
“Tạ Bắc Kha, dậy tìm mật mã đi.” Hoài Niên không vui quay sang nói.
Nhìn qua mới phát hiện, Tạ Bắc Kha với mái tóc đỏ đang co rút thân hình cao 1m85 trên giường, im lặng một cách kỳ lạ, khuôn mặt trắng bệch, thở không đều, ánh mắt đầy sợ hãi.
Phòng mất nguồn sáng chính trở nên tối tăm, Hoài Niên có thể nhìn rõ, vì cậu có giác quan nhạy bén hơn người khác.
Không biết có phải ảo giác của Hoài Niên không, cậu cảm thấy khi đến thế giới này, giác quan của cậu còn nhạy bén hơn trước nhiều.