Chương 15

Tạ Bắc Kha đi tới, liếc nhìn Hoài Niên. Hoài Niên buông tay đang đỡ Lâm Kiều ra.

Tạ Bắc Kha thay thế vị trí của Hoài Niên, ánh mắt quan tâm, miệng vẫn trêu chọc: “Mẹ nuôi, chị xem, chị lớn tuổi rồi còn đùa giỡn với em làm gì?"

Lâm Kiều lườm, giơ tay nhéo cánh tay anh ấy.

Tạ Bắc Kha rít lên một hơi.

Khi ba người đã sẵn sàng, tổ chương trình bắt đầu diễn ra.

"Được rồi, nhóm khách mời của chúng ta đã có mặt đầy đủ rồi! Vì tất cả đã quen nhau, chúng ta sẽ đi thẳng vào chủ đề luôn! Trong bảy ngày tới, khách mời sẽ phải sống trên một hòn đảo. Bây giờ, các khách mời sẽ phải hoàn thành thử thách để kiếm vé tàu ra đảo!"

"Đủ thể lực là điều kiện cơ bản để sinh tồn ngoài trời. Mời các khách mời chọn thử thách của mình. Lưu ý, các thử thách này phải hoàn thành trong hai phút."

"Thử thách có thể lựa chọn gồm: Plank hai phút, nhảy dây liên tục 200 lần, burpee 50 lần, squat 50 lần."

Hoài Niên giơ tay: "Nếu thất bại thì sao?"

Tổng đạo diễn: "Phải chèo thuyền nhỏ ra đảo nhé~"

Ống kính quay về phía biển, bốn chiếc kayak màu vàng cô đơn đậu trên bờ, đối lập rõ ràng với du thuyền sang trọng ở xa.

"Là thuyền chèo tay đấy." Tổng đạo diễn thân thiện nói thêm.

Bình luận:

[???]

[Không phải chứ? Chơi lớn vậy sao?!?]

Hoài Niên nghĩ:

Rồi xong, lần này chắc chắn rồi.

Hôm nay cậu ngồi kayak chèo rụng tay là cái chắc rồi!

Nữ diễn viên Lâm Kiều có vị thế cao nhất, việc chọn dự án tất nhiên là cô ấy được ưu tiên đầu tiên.

"Tôi sẽ nhảy dây," Lâm Kiều nói thẳng: "Tôi chỉ tự tin vào việc này thôi."

Tạ Bắc Kha khoanh tay trước ngực, mở miệng là câu nói châm chọc: "Nhảy không được thì ngồi chèo thuyền kayak cũng được đấy bà chị. Bốn mặt thông gió, mở mui trên biển."

[Đúng là cái mui mở trên biển, hahaha!]

[Bắc Đế, không hổ danh là sát thủ ngôn ngữ.]

Lâm Kiều vừa nhận lấy dây nhảy từ đạo diễn, nghe thấy lời của Tạ Bắc Kha, tự nhiên muốn đánh cho anh ấy một cái. Tạ Bắc Kha né sang một bên, động tác tránh né thành thạo đến mức khiến người khác tức chết đi ấy.

Lâm Kiều lườm Tạ Bắc Kha: “Thằng nhóc, chờ xem chị mày đi."

Lâm Kiều đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng cô bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, chỉ có vài nếp nhăn mờ mờ. Cô cởi bỏ áo khoác ngoài, cánh tay với đường nét rõ ràng cho thấy cô cũng thường xuyên tập luyện.

Hoài Niên nhìn thoáng qua đã biết nhảy dây hai trăm cái đối với cô là không thành vấn đề.

Lâm Kiều cũng nghĩ như vậy, cô đứng trước ống kính cởi bỏ giày cao gót, đôi giày đắt tiền bị cô tùy tiện đá sang một bên.

Lâm Kiều đứng trên cát bằng chân trần.

Cô vung tay, cơ thể bật lên, dây dài đung đưa.

"Chát ——"

Không thuận lợi, dây móc lên cát, làm rối nhịp của Lâm Kiều.

Đạo diễn: "Cô có ba lần thử thách, cô Lâm có thể thử lại."

Lâm Kiều: "Được thôi."

Lần này Lâm Kiều đã chuẩn bị, đối phó tốt với tình huống bất ngờ, một mạch nhảy xong hai trăm cái, đồng hồ bấm giờ của đạo diễn dừng lại ở một phút bốn mươi bảy giây.

Đối mặt với ánh mắt căng thẳng và mong chờ của Lâm Kiều, đạo diễn nói: "Qua rồi."

Hai từ thôi nhưng như được lệnh ân xá, vừa nói ra, Lâm Kiều lập tức phấn khởi. Nữ diễn viên nổi tiếng thường ngày đoan trang tao nhã trên màn ảnh lại nhảy cẫng lên như đứa trẻ trên bãi biển: "Du thuyền, tôi tới đây!"

[Không ngờ chị Lâm lại như vậy]

[A a a chị đáng yêu quá!!!]

"Thái độ quá," Tạ Bắc Kha thấy cảnh này không chịu nổi.

Lâm Kiều: "Hả? Cậu giỏi thì cậu làm thử đi?"

"Làm thì làm." Tạ Bắc Kha nói là làm, vừa cởϊ áσ khoác, vừa khởi động, đồng thời nhìn Hoài Niên: “Cậu chọn cái nào?"

Hoài Niên trầm tư.

[Với thân hình của cậu ấy, ngồi chèo thuyền kayak là chắc rồi nhỉ?]

[Ôi trời, đừng nghĩ nữa em trai, tôi thấy có vẻ như là cậu chẳng làm được cái nào đâu!]

[Hoài Niên, nghe tôi, chết thế nào cũng là chết, nên chọn đại đi.]

"Plank thôi." Hoài Niên suy nghĩ một hồi lâu mới đưa ra câu trả lời.