Chương 9: Có người

Hai người nhìn nhau, thế nhưng đồng thời cười.

Kiều Tư Nhạc ngồi xuống, thành thực xoa bóp cánh tay, lực đạo không nặng, vừa vặn.

Trầm mặc ước chừng hai ba phút, Kiều Tư Nhạc đột nhiên mở miệng: “Dù nói anh đã cứu tôi, tôi cũng vẫn là muốn hủy bỏ hôn ước, tôi sẽ không bởi vì ai đã cứu mạng tôi liền lấy thân báo đáp.”

“Ừm?” Mục Thần Túc không phản ứng lại.

Kiều Tư Nhạc nhìn chằm chằm anh, kiên định nói: “Lòng tôi có người rồi, tuy rằng người đó không ở bên cạnh tôi, nhưng tôi nhất định muốn anh ấy. Lúc trước đồng ý cùng anh liên hôn là bị bức bất đắc dĩ, hơn nữa tôi cho rằng sau khi đính hôn chờ hai nhà chúng ta hợp tác bắt lấy hạng mục Án Lâm tùy thời có thể từ hôn, đối với ai cũng chưa có ảnh hưởng…”

“Ồ……” Mục Thần Túc trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì, suy nghĩ một chút, hỏi: “Là ai?”

Kiều Tư Nhạc sửng sốt một chút mới phản ứng lại người anh ta hỏi là ai.

“Anh không quen biết, ừm… người đó đã cứu mạng tôi.”

Mục Thần Túc nghe xong đột nhiên cười nói: “Đều đã cứu mạng anh, tại sao anh lại thích người đó? Chẳng lẽ việc này cũng chú trọng thứ tự đến trước và sau sao?”

“Đương nhiên không phải.” Kiều Tư Nhạc nói: “Thích và cứu mạng là hai chuyện khác nhau. Rất nhiều người đã cứu tôi, khi còn nhỏ tôi chơi cầu một mình ở bể bơi không cẩn thận ngã vào, nếu không phải người làm vườn nhà tôi vớt tôi lên, tôi đã sớm chết đuối. Bảo mẫu nhà tôi cũng ngăn cản việc suýt chút tôi bị điện giật, bọn họ đều là ân nhân cứu mạng của tôi, nhưng tôi có thể dùng rất nhiều cách biểu đạt lòng cảm ơn. Đối với anh cũng thế, sau này anh có yêu cầu tôi hỗ trợ tôi tuyệt đối không nói hai lời. Chỉ có đối người đó… không giống.”

Nói đến “người đó”, anh mắt Kiều Tư Nhạc không tự giác dịu dàng rất nhiều: “Tôi thích người đó không phải bởi vì được người ta cứu mạng, ngược lại, cho dù gặp người đó bằng phương thức khắc tôi hẳn cũng vẫn sẽ thích anh ấy.”

Mục Thần Túc nhìn chằm chằm trần nhà, lẩm bẩm nói: “Tiểu tử đó vận may khá tốt.”

“Hả, cái gì?”

“Không có gì,” Mục Thần Túc mỉm cười nói: “Tôi nói, nếu anh phải dùng phương thức khác báo đáp tôi, vậy yêu cầu của ta là sở hữu anh đêm nay, Kiều thiếu gia sẽ đáp ứng chứ?”

Xa ở Kinh Thị hai nhà Mục Kiều đã sớm nhận được tin tức. Con trai họ rơi máy bay, hai đứa nhỏ tìm được đường sống trong chỗ chết, trở thành hai người sống sót duy nhất. Hai người làm ba đều có cảm giác trọng sinh kiếp sau, sau khi điện thoại, lập tức phái người tới đón họ về.

Trợ lý Tiểu Bát của Mục Thần Túc đến trước. Khi anh tiến vào phòng bệnh khi, thấy thiếu gia Kiều gia đanh bón trái cây cho thiếu gia nhà mình nằm trên giường bệnh, mà thiếu gia nhà mình còn chọn chọn nhặt nhặt: “Tôi không ăn sầu riêng, đắt quá không thể ăn, đây là cái gì? Cam? Bao nhiêu tiền? Đắt như vậy! Không ăn không ăn! Tôi ăn quả táo là được.”

Mới lạ chính là Kiều thiếu gia bị sai sử như vậy, không những không phát hỏa còn thật đúng là buông sầu riêng và cam, cắm miếng táo đứa đến miệng Mục thiếu gia. Tiểu Bát đứng ở cửa sửng sốt ước chừng một phút mới phản ứng lại, đi vào chào hỏi hai vị thiếu gia và truyền đạt ý lão gia.

Thần Túc nằm ở trên giường, thích ý mà ăn miếng táo được đưa đến bên miệng, nói: “Cậu nói với ba tôi tạm thời chúng ta không quay về. Nơi này cách Án Lâm rất gần, thân thể hai người chúng tôi không có vấn đề gì, đợi ngày xuất viện trực tiếp đi Án Lâm.”

Tiểu Bát rất khó xử, nói lão gia vô cùng nhớ mong thiếu gia muốn thiếu gia nhất định phải về nhà. Thần Túc thái độ kiên quyết, hiện giờ anh chỉ thấy cách này là dễ dàng nhất tránh xa ngôi nhà xa hoa khiến anh phá giới kia, đợi cho đến ngày mười lăm.

Chỉ chốc lát sau, người Kiều gia cũng tới, là trợ lý bên cạnh ba Kiều Tư Nhạc, tính là nửa quản gia nhà anh.

“Chú Lôi,” Kiều Tư Nhạc chẳng mấy khi đồng tình với Mục Thần Túc, nói: “Chúng cháu đã thương lượng xong xuôi, ngày mai đi Án Lâm. Chờ làm xong xuôi chuyện ở Án Lâm lại về Kinh Thị.”

Hai người bọn họ kiên trì cho nên người hai nhà cũng đồng ý. Nhưng Mục Bắc Đông vẫn không yên tâm, kêu Ngô quản gia suốt đêm chạy tới bệnh viện Mục Thần Túc đang ở, cùng đi Án Lâm.

Ngày hôm sau, cảnh sát lại ghi chép một lần cuối cùng, biết được bọn họ sắp rời khỏi, vì thế dặn dò bọn họ mở máy 24 giờ để cảnh sát có thể gọi bất cứ lúc nào. Hai người đồng ý, sau Thần Túc ký tên vào bản ghi chép, đưa cho Kiều Tư Nhạc. Kiều Tư Nhạc nhìn chằm chằm chữ ký của anh ta xuất thần —— đây không phải bút tích của Mục Thần Túc.

Lúc trước anh và Mục Thần Túc có cùng tham gia hoạt động từ thiện, từng nhìn qua chữ ký của Mục Thần Túc, khác quá nhiều chữ ký này. Bút tích của một người cũng sẽ vì người đó mất trí nhớ mà thay đổi sao? Anh mất hồn mất vía ký tên mình, rồi cùng nhau xuống lầu. Ngô quản gia đã đợi sẵn ở bãi đỗ xe, cả đoàn người trên một chiếc xe cứu thương đi Án Lâm.

Trên đường, Ngô quản gia tinh ý phát hiện quan hệ giữa thiếu gia và tiểu thiếu gia Kiều gia hòa hoãn không ít, nghĩ đến là cùng trải qua qua sinh tử, tình cảm hẳn cũng tăng tiến rất nhiều. Ngô quản gia vui mừng, đồng thời nghĩ muốn cải thiện một chút hình tượng giúp thiếu gia nhà mình.

“Thiếu gia đúng là xem trọng sự nghiệp, đã xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không trì hoãn đi Án Lâm, sau khi lão gia nghe nói vừa lo lắng lại vừa cao hứng.”

“Hừm, vậy sao.” Thần Túc câu được câu không đáp lại, anh cái gì cũng chưa nghe vào, chỉ chú ý tới Kiều Tư Nhạc từ khi lên xe không nói một lời, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ thất thần, không biết suy nghĩ cái gì.

Bệnh viện thường có người chết, cho nên tụ tập một số tiểu quỷ mới thích hút hồn phách. Hồn phách và tinh khí của Kiều Tư Nhạc đều khác người thường, dễ dàng thu hút những thứ lung tung rối loạn đồ đó. Nếu anh cách anh ta gần, nhóm tiểu quỷ tự nhiên có điều kiêng kị, còn không dám tiến lên, nếu để Kiều Tư Nhạc một mình chỉ sợ hôm sau anh ta không thể xuống giường. Nghĩ đến đêm qua vì anh giữ Kiều tiểu thiếu gia ở phòng bệnh của mình lăn lộn bận trước bận sau chăm sóc mình, anh có chút ngượng ngùng.

Vì thế quan tâm hỏi: “Anh làm sao vậy, có phải không thoải mái hay không? Là do tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”

Kiều Tư Nhạc nhìn anh một cái, ánh mắt không cần nói cũng biết: Cả đêm kêu anh lấy nước mười lăm lần, ăn trái cây tám lần, kêu đau đầu năm lần. Anh không chỉ phải mát xa đầu cho người này, ngay cả đi WC cũng phải đỡ đi, làm cho anh cả đêm không thể về phòng bệnh của mình, có thể nghỉ ngơi tốt mới là lạ!!

Thấy Kiều thiếu gia không nói chuyện, Ngô quản gia sợ không khí im lặng nên nhanh chóng đỡ lời, mượn cơ hội khen thiếu gia: “Ayy, thiếu gia nhà tôi chính là một chàng trai thận trọng, luôn quan tâm người bên cạnh. Sau này Kiều thiếu gia và thiếu gia nhà tôi sống cùng nhau, không cần nhọc lòng điều gì, mọi việc đều có ngài ấy lo, ngài ấy sẽ chăm sóc Kiều thiếu gia thật tốt.”

Nghĩ đến dáng vẻ Mục Thần Túc tối hôm qua nằm ở trên giường bệnh sai sử anh, Kiều Tư Nhạc không lưu tình chút nào nói: “Anh ta? Ha, lúc anh ta nằm ở trên giường kém xa, tự mình không được, còn thích lăn lộn người khác.”

Ngô quản gia:……

Thần Túc:???

Chú Lôi:!!!