Thần Túc hơi ngượng ngùng, lắc đầu nói: “Không có, tôi nghèo như vậy, cô nương nhà ai đồng ý gả cho tôi đây? Chẳng lẽ dựa vào tôi đi nhặt ve chai nuôi sống à?”
“Vậy cha anh không nóng ruột sao?”
“Cha tôi thì gấp cái gì, ông ấy cũng không có vợ.” Thần Túc nói.
Kiều Tư Nhạc bị chọc cười: “Cha anh không có vợ làm sao sinh ra anh được?”
Thần Túc đỏ mặt giải thích: “Cha tôi… không phải cha ruột, khi ông ấy gần 40 tuổi nhặt được tôi, thấy tôi không có ai thèm nên mang tôi bên người, vẫn luôn nuôi dưỡng đến lớn như vậy, ông ấy đều không có cưới vợ.”
“Hóa ra là như thế.” Kiều Tư Nhạc rõ ràng. Sau đó, anh làm bộ lơ đãng hỏi: “Đúng rồi, anh nói trước kia anh từng xuyên tới, lần trước tới anh đến nơi nào? Cũng là xuyên vào trong thân thể người khác sao?”
Thần Túc rốt cuộc thông minh, ý thức được đây là cái bẫy, vì thế nửa thật nửa giả mà đáp: “Không có nhập vào trong thân thể người khác, lần trước tới tôi lưu lạc, nơi nơi dạo, đi dạo khắp nơi rồi đi trở về. Này đúng rồi, thịt hươu của tôi hẳn là hầm xong rồi, tôi đi xem.”
Anh càng trốn tránh, Kiều Tư Nhạc càng nghi ngờ. Nhưng chỉ cần Thần Túc không tự thừa nhận, Kiều Tư Nhạc không có cách nào.
Thần Túc đoán rất đúng, từ sau khi bọn họ trở về, Giang Lâm quả thật tới tìm rất nhiều lần, Kiều Tư Nhạc nói có việc, vài lần trước tránh mặt không gặp, nhưng cũng không thể nhiều lần đều như vậy. Huống chi, trong bái thϊếp Giang Lâm còn viết, sẽ đưa đến một vị trưởng bối biết được lai lịch của Thanh Đồng Kiếm. Kiều Tư Nhạc và Thần Túc vừa thấy đều hứng thú, quyết định gặp mặt vị trưởng bối này.
Giang Lâm căn cứ địa chỉ Kiều Tư Nhạc cho, đưa theo hai người đi vào nhà nhỏ nông gia, hơi kinh ngạc bọn họ vậy mà lựa chọn nơi kiểu này gặp mặt. Đương nhiên, mặt ngoài vẫn khen vài câu nhà nhỏ độc đáo. Sau khi hàn huyên mấy câu xong, Giang Lâm giới thiệu một người đàn ông tuổi trẻ đứng phía sau anh ta.
Người này rất đẹp trai, còn có giọng nói dễ nghe, nhìn qua tuổi tác có lẽ không khác Giang Lâm là bao. Anh ta mặc một áo choàng màu trắng gạo, bao quanh cơ thể kín mít. Sau khi vào tronh nhà vẫn luôn không nói chuyện, ánh mắt thật ra không ngừng đánh giá Kiều Tư Nhạc và Thần Túc.
“Đây là sư thúc của tôi, Lam Ngọc. Sư thúc, đây là Mục thiếu gia con đã nhắc tới, còn có chủ nhân Thanh Đồng Kiếm, Kiều thiếu gia.”
Kiều Tư Nhạc lễ phép duỗi tay: “Lam tiên sinh, xin chào.”
Sư thúc trẻ tuổi như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Lam Ngọc không có đáp lại, Kiều Tư Nhạc khẽ nhíu mày, cảm thấy người này không lễ phép. Giang Lâm hơi xấu hổ, vừa muốn giải thích cái gì, Thần Túc đột nhiên nói: “Các vị đều ngồi đi, ngồi xuống rồi nói.”
Mọi người ngồi xuống, nhưng người đàn ông cường tráng vẫn luôn đi theo phía sau Lam Ngọc lại không ngồi.
Kiều Tư Nhạc hỏi: “Vị này là……”
Giang Lâm nói: “Xem tôi này, vừa rồi quên giới thiệu, vị này chính là vệ sĩ của sư thúc tôi...”
Hai chữ "vệ sĩ" vừa nói ra, Lam Ngọc và người đàn ông kia đồng thời nhìn về phía anh ta, ánh mắt không hề hiền lành. Giang Lâm cúi đầu, không dám nói nữa. Kiều Tư Nhạc và Thần Túc ngồi đối diện đều có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, Giang Lâm này hình như rất sợ sư thúc của anh ta.
Lam Ngọc nhìn chằm chằm Giang Lâm, lạnh lùng mở miệng: “Lại cho con một cơ hội.”
Giang Lâm khẽ cắn môi, không tình nguyện giới thiệu một lần nữa: “Đây là Phùng Sấm, là người đàn ông... của sư thúc tôi.”
Thần Túc nghe ra trong giọng nói của anh ta có vài phần tức giận bất bình.
Lam Ngọc bình tĩnh mà thu lại ánh mắt, nhìn Thần Túc và Kiều Tư Nhạc nói: “Mạo muội tới cửa quấy rầy, mong rằng chớ trách.”
Kiều Tư Nhạc thầm nghĩ: “Vừa rồi không cho người ta chút ít mặt mũi, lúc này lại giả vờ khách khí.”
Anh vẫn để ý chuyện vừa rồi, lạnh lùng trả lời: “Không có gì, tuy rằng các anh quả thật mạo muội, nhưng tôi cũng là vì muốn biết lai lịch Thanh Đồng Kiếm mới gặp các anh.”
Lam Ngọc dường như hơi cười, hơi hơi quay đầu, nói với Phùng Sấm phía sau: “Lấy áo khoác đến giúp anh.”
Phùng Sấm dịu dàng khoác áo cho anh ta, ôm vào trong ngực. Kiều Tư Nhạc và Thần Túc lập tức bị kinh ngạc, Lam Ngọc này thế không có hai tay!
Kiều Tư Nhạc thật muốn cắn đứt đầu lưỡi, trách không được người ta không cho ta bắt tay. Vừa rồi anh còn âm dương quái khí, thật đúng là không phải con người mà! Kiều Tư Nhạc cảm thấy cho dù qua mười năm, nửa đêm anh vẫn nhớ tới chuyện này, khả năng còn phải tự đánh mình hai bàn tay.
Lam Ngọc bị bọn họ nhìn chằm chằm cũng không hề có biểu cảm không tự nhiên, hòa nhã nói: “Giang Lâm là tiểu bối của chúng tôi, hôm qua đột nhiên chạy tới nói với tôi không chỉ tìm được Thanh Đồng Kiếm, còn tìm được chủ nhân Thanh Đồng Kiếm. Vì việc này Thiều Nguyệt môn phái chúng tôi lúc này mới mạo muội tới cửa, mong rằng hai vị bao dung.”