Chương 23: Kiếm của cha

Thần Túc biết không nên ở lại đây nữa, anh cúi đầu để sát vào bên tai Kiều Tư Nhạc, nhẹ giọng nói câu: “Nhắm mắt.”

Kiều Tư Nhạc thầm nghĩ: “Nhắm mắt có ích lợi gì, bịt tai còn may ra dùng tạm.” Nhưng anh vẫn là nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy thân mình đột nhiên bị ôm chặt, ngay sau đó đột nhiên nhoáng lên, lại mở mắt lần nữa đã tới trong vườn rồi!

“Này! Này này này…” Kiều Tư Nhạc ngạc nhiên nhìn qua một vòng, hỏi: “Đây là dịch chuyển mà trong tiểu thuyết nói đến sao?”

Trên trán Thần Túc toát ra một tầng mồ hôi mỏng, linh lực gần khô kiệt đã không thể chống đỡ được bao lâu, mỗi một lần dùng đều sẽ hao phí mất lượng lớn công lực, xem ra không thể tiếp tục dùng tùy tiện.

“Chơi vui sao?” Nhìn Kiều Tư Nhạc giống như đứa trẻ mới lạ tươi cười, anh cảm thấy cũng rất giá trị.

“Chơi vui!” Kiều Tư Nhạc ôm lấy cánh tay anh hỏi: “Anh biết bay không? Có thể cưỡi mây đạp gió giống phim truyền hình không?”

Thần Túc sủng nịch cười: “Tôi không biết cưỡi mây đạp gió.”

“Ồ.” Kiều Tư Nhạc có hơi thất vọng.

“Bất quá tôi biết ngự kiếm.” Anh nói.

Kiều Tư Nhạc vừa nghe, đôi mắt lập tức sáng!

“Nếu không anh cho rằng lần trước chúng ta gặp phi cơ rủi ro, làm thế nào sống sót?”

“À ~ thì ra là anh!” Kiều Tư Nhạc dường như muốn nhảy dựng lên: “Là anh dẫn tôi bay xuống dưới! A —— thế mà một chút tôi cũng không nhớ rõ! Tôi bay, tôi bay ở trên thân kiếm! Thần Túc, chừng nào thì anh lại đưa tôi bay một lần nữa?”

Thần Túc sờ sờ mũi, nói: “Người ở đây nhiều, chờ chúng ta trở về Án Lâm tôi đưa anh vào trong núi bay.”

Kiều Tư Nhạc nương men say, không màng hình tượng ở bên người Mục Thần Túc mà nhảy: “Ôi ông ơi, tôi có thể bay, quá tuyệt vời! Thần Túc, anh là tốt nhất!”

Thần Túc cười lắc đầu. Trước kia đã đồng ý đưa anh bay lên tôi lại nuốt lời, lần này buộc phải hoàn thành nguyện vọng của anh.

Bắt đầy bán đấu giá, Kiều Tư Nhạc uống một bát canh giải rượu, vỗ vỗ mặt rồi cùng Thần Túc đi vào hội trường đấu giá. Mới vừa ngồi xuống Kiều Tư Nhạc liền dùng ngón tay chọc anh, hướng anh đưa mắt ra hiệu kêu anh nhìn chàng trai trẻ ngồi ở phía trước. Thần Túc nhìn chằm chằm gáy người nọ, vẻ mặt khó hiểu.

Kiều Tư Nhạc tiến đến bên tai anh che miệng nhỏ giọng nói: “Đây là tên đàn ông không có mặt mũi.”

Thần Túc: “???”

“Chính là người đàn ông không biết xấu hổ kia.”

“Khụ khụ,” Thần Túc đã hiểu: “Đây là Giang tổng chứ gì?”

Kiều Tư Nhạc gật đầu.

Thần Túc nhớ tới cuộc đối thoại của bọn họ, Giang tổng này hình như kêu cô gái kia bám lên người… cái gì tổng, à đúng rồi, Hồ tổng.

“Hồ tổng tới chưa?” Thần Túc nhỏ giọng hỏi.

Kiều Tư Nhạc im lặng không nói gì mà nhìn khắp xung quanh một vòng, lắc đầu. Hai người hiểu rõ, xem ra cô gái kia thành công rồi.

Hội đấu giá bắt đầu, vài món đầu tiên đều là đồ vật do các nghệ nhân có chút danh tiếng chế tác, tuy rằng cũng rất quý hiếm nhưng Kiều Tư Nhạc và Thần Túc đều không có nhiều hứng thú.

Kiều Tư Nhạc nói: “Chờ lúc nữa mua một hai món xem như quyên tiền, anh có yêu thích thứ gì cứ nói tôi sẽ mua cho anh, xem như tôi cảm ơn ân cứu mạng.”

Thần Túc thầm nghĩ: Động một chút đã toàn là đồ vật tốn mấy chục mấy trăm ngàn tệ, tôi tiêu thụ không nổi. Nhưng vả mặt chính là tới nhanh như vậy! Hàng đấu giá tiếp theo là một Thanh Đồng Kiếm rỉ sét loang lổ. Thần Túc mới vừa nhìn đến ánh mắt đầu tiên liền đứng bật dậy khiến cho toàn hội trường đều nhìn anh.

Hơi thở của Thần Túc trở nên thô nặng, gắt gao nhìn chằm chằm thanh kiếm này. Đây là kiếm của cha anh, từ khi ông ấy bắt đầu cha luôn mang thanh kiếm này. Có thể nói là anh và thanh kiếm này làm bạn, lớn lên bên cạnh cha.

Kiều Tư Nhạc kéo kéo góc áo anh, anh mới bình tĩnh lại ngồi xuống.

“Anh biết thanh kiếm này?” Kiều Tư Nhạc hỏi.

Thần Túc gật đầu: “Đúng vậy.”

Người đàn ông họ Giang dường như nghe được cuộc đối thoại của hai người, hơi hơi quay đầu lại. Từ bên mặt có thể nhìn thấy đôi mắt sâu và ánh mắt màu xanh da trời.

Tới thời khắc bán đấu giá, giá khởi điểm của Thanh Đồng Kiếm là mười vạn, Kiều Tư Nhạc người đầu tiên ra giá, ra hai mươi vạn. Thần Túc nhìn anh, dùng ánh mắt tỏ vẻ cảm tạ. Tuy rằng biết thế giới ngàn năm sau khẳng định cha không còn nữa, nhưng nhìn thấy đồ vật của ông ấy vẫn là muốn lấy.

Lại có mấy người tăng giá, bất quá đều là thêm 1 vạn 2 vạn, xem ra muốn thanh kiếm này du͙© vọиɠ không phải rất mạnh. Thẳng đến người đàn ông họ Giang một phát bỏ ra thêm hai mươi vạn, trực tiếp đem giá đẩy tới 50 vạn! Thần Túc nhíu mày, không rõ thanh kiếm này đối anh có giá trị gì.

Kiều Tư Nhạc cũng không phải ăn chay, lại thêm mười vạn. Trải qua mấy phen tăng giá đạt tới 100 vạn, ngoại trừ Kiều Tư Nhạc và họ Giang, đã không có người nào tiếp tục tăng giá, thành hai người bọn họ đánh cờ.

“Hai trăm vạn!” Kiều Tư Nhạc giơ tấm bài hô.

“500 vạn.” Họ Giang vừa nói khỏi miệng, toàn bộ hội trường đều nho nhỏ sôi trào một chút.

Kiều Tư Nhạc bị anh ta làm cho tức giận đến cắn răng nghiến lợi, anh thật vất vả mới tìm được một thứ có thể báo đáp Thần Túci, lại bị cái tên đàn ông vô sỉ này cướp đoạt? Vừa định giơ bài lại lần nữa, Thần Túc đột nhiên đè lại tay anh, lắc đầu.

“500 vạn lần một!” Bán đấu giá sư hô.

Kiều Tư Nhạc sốt ruột thấp giọng nói: “Tôi phải giành được nó tặng cho anh! Bổn thiếu gia chấp nhận cùng Giang Lâm giằng co!”

Thần Túc cười cười, nói: “Không cần thiết, thanh kiếm này không đáng giá nhiều như vậy tiền.”

“500 vạn lần hai!”

Tay cầm cử bài của Kiều Tư Nhạc ngo ngoe rục rịch lại bị Thần Túc gắt gao đè lại.