Chương 20: Cái gì mà tiết chế?

Sau khi ba người đi xa, Tiểu Bát nhanh chóng lấy ra di động, báo tin cho Ngô lão quản gia: Mục thiếu gia và Kiều tiểu thiếu gia đi thuê phòng bên ngoài, nghe nói ít nhất phải mất ba ngày! Theo sau còn bồi thêm một câu: Có điều thiếu gia nhà ta vẫn là keo kiệt, tiền phòng phải để Kiều thiếu gia người ta trả, còn nói mình chỉ phụ trách ra sức.

Bọn họ chọn một phòng tổng thống. Mục Thần Túc bước vào phòng ngủ, lấy ra một cái bao mang theo vá chằng vá đυ.p hai bên, bên trong là các loại “Rách nát"" anh nhặt trong cái xưởng rách nát ở Án Lâm. Có giấy vàng, bút lông cũ đểu, than củi đã bị thiêu một nửa, ngọn nến, còn có mấy cái lông chim không rõ lấy từ đâu.

Kiều Tư Nhạc xem xong, nhíu mày: “Anh cần thứ gì cứ liệt kê ra một danh sách, tôi cho người mua về không được à, sao phải tự mình đi nhặt mới được?”

Mục Thần Túc vô tội nói: “Nhặt không cần mất tiền.”

Kiều Tư Nhạc câm nín. Trương Mặc và Triệu Bân liếc nhau, lắc đầu cười.

Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, cả phòng lớn như vậy dường như chỉ còn lại một mình Kiều Tư Nhạc. Một bước anh cũng không dám rời đi, giờ cơm khách sạn cho người dò hỏi anh chỉ hàm hồ nói những người khác không đói bụng, chỉ mang một phần đến là được. Không trách được người ta hoài nghi, rõ ràng tiến vào ba người mà ba ngày nay chỉ gọi một phần cơm, còn không cho phép ai vào phòng quét tước. Kiều Tư Nhạc cảm thấy nếu còn ở lại nhiều một ngày, người của khách sạn có khả năng sẽ báo án.

May mắn, vừa đến ba ngày cửa phòng ngủ được mở ra. Triệu Bân tinh thần phấn chấn mà đi ra, kêu một tiếng: “Kiều tổng, tôi là Triệu Bân, xong rồi!”

Kiều Tư Nhạc đứng lên, vui mừng nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, đúng rồi, Trương Mặc……”

“Kiều tổng, tôi là Trương Mặc.” Tuy rằng người nói chuyện giống nhau, âm thanh giống nhau nhưng giọng điệu không giống. Triệu Bân nói chuyện thích lên cao ở âm cuối còn giọng Trương Mặc trầm thấp hơn chút ít.

“Hiện giờ hai chúng tôi đều ở trong cơ thể này, không những có thể tự do làm chủ mà chúng tôi còn có thể dựa ý thức giao lưu nữa.” Lần này nói chuyện chính là Triệu Bân.

Kiều Tư Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thật tốt quá, chúc mừng các anh! Đúng rồi, Mục Thần Túc đâu?”

Nãy giờ vẫn luôn không thấy Mục Thần Túc ra, anh không khỏi nghi ngờ, nhìn lại hướng phòng ngủ.

Triệu Bân mặt lộ vẻ khó xử: “Mục tổng… Mục tổng anh ấy…”

“Sao?” Kiều Tư Nhạc nghe giọng điệu do dự thì sinh ra một loại dự cảm xấu. Anh vội chạy vào phòng ngủ, chỉ thấy Mục Thần Túc đang ngồi xếp bằng ở trên giường, một cánh tay chống trán, cả người không nhúc nhích.

“Mục Thần Túc! Anh không sao chứ, Mục Thần Túc…” Kiều Tư Nhạc một bên kêu, một bên mạnh mẽ lay động anh ta.

“Vẫn sống, còn chưa có chết được.” Mục Thần Túc bất đắc dĩ nói, trong giọng nói toàn là mỏi mệt: “Chỉ là có hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát là được.”

Cơ thể này thật sự quá mức bình thường, khi anh giúp hồn phách Triệu Bân trở về chỉ có thể dùng linh lực hồn phách mình. Bây giờ đã dùng hơn phân nửa, còn thừa không có bao nhiêu, cuối cùng không được chống cự được tình trạng tinh lực cơ thể bị tiêu hao quá mức, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Anh chậm rãi nằm xuống, thậm chí lười cả cởϊ qυầи áo.

“Các anh đi đi, tôi ngủ một giấc là khỏe, sau khi ngủ dậy tôi tự về.”

Kiều Tư Nhạc thấy thế tự nhiên ẩn ẩn có chút đau lòng, anh đắp chăn cho Mục Thần Túc, xua xua tay Triệu Bân. Khi hai người rời khỏi còn không quên đóng cửa phòng lại.

Kiều Tư Nhạc hạ giọng nói: “Anh đi về trước đi, tôi ở chỗ này coi chừng anh ấy. Phía bên cảnh khu khẳng định một đống chuyện cần giải quyết, tôi không có mặt ở đó còn phải phiền anh và Cao Tư nhọc lòng hơn.”

Triệu Bân nói: “Yên tâm đi Kiều tổng, tôi lập tức trở về… kêu người chặt bỏ cây dâu tằm."

Kiều Tư Nhạc cười gật gật đầu, tiễn Triệu Bân.

Mục Thần Túc ngủ bảy tám tiếng đồng hồ vẫn không có dấu hiệu thức dậy, Kiều Tư Nhạc cũng không nóng nảy cứ để mặc anh ta ngủ. Chính là một hồi điện thoại buổi chiều lại đánh vỡ tình trạng này. Ba Kiều nói Từ Sơn cách Án Lâm không xa tối nay tổ chức một tiệc từ thiện buổi tối, hai nhà Mục Kiều đều nhận được mời. Ông nói kêu Kiều Tư Nhạc và Mục Thần Túc cùng đi một chuyến, ở đây loại trường hợp lộ mặt luôn là không có chỗ hỏng. Lại tùy tiện chụp vài món đồ vật coi như quyên góp, loại chuyện này đối bọn họ mà nói là có lợi vô hại.

Kiều Tư Nhạc vốn muốn từ chối, anh không thích nhất là những yêu cầu như thế này, toàn bộ quá trình đều phải giả cười. Nhưng ba anh lại nói: “Ba với con nói không thông, con đưa điện thoại cho Thần Túc, ba nói với Thần Túc.”

Kiều Tư Nhạc nhìn Mục Thần Túc ngủ như heo, không biết anh ta còn muốn ngủ bao lâu nên chỉ có thể tạm thời miễn cưỡng đồng ý: “Đi đi, con đi là được. Nhưng con chỉ có thể bảo đảm có mặt, không cam đoan có đến đúng giờ hay không.”

Ba Kiều nghe xong, trong điện thoại muốn nói lại thôi, qua một hồi lâu mới nói: “Người trẻ tuổi… tiết chế một chút thì tốt hơn, trong một số tình huống không nên quá phóng túng.”

Kiều Tư Nhạc: “???”