Thời gian ở chung càng ngày càng trường dài, hiểu rõ đối phương hơn dần dần bọn họ yêu nhau. Trương Mặc chưa từng nghĩ tới, lòng nguội lạnh của anh cũng có thể đốt lên lửa nóng, ngọn lửa muốn đem đối phương đi vào trong cơ thể, chiếm lấy. Cũng chưa từng nghĩ tới, người nhìn quen cảm xúc trên đời như anh sẽ khát vọng Triệu Bân đến nông nỗi như thế. Trong một lần hành động anh giả chết rời khỏi tổ chức sát thủ, cùng Triệu Bân sống qua ngày.
Triệu Bân như cũ công tác ở Kiều thị, thường thường đi công tác cũng đưa theo Trương Mặc, công tác rất nhiều và đó cũng là những lần hẹn hò ngọt ngào của hai người. Thỉnh thoảng, bọn họ sẽ cùng nhau sử dụng ly hồn thuật, hồn phách uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng quay lại tự nhiên, xuyên qua cao ốc xa hoa trụy lạc, gắn bó ở đỉnh núi cao ngất trong mây. Thiên địa to lớn, nhậm quân tiêu sái.
Có một lần, khi hồn phách bọn họ trở về, Triệu Bân tâm huyết dâng trào muốn trao đổi thân thể một lần nữa, Trương Mặc trêu chọc anh: “Mỗi ngày nhìn thân thể của anh còn chưa đủ, còn phải dùng hồn phách đi vào cảm nhận sao?”
Triệu Bân giận dữ mà trừng anh liếc mắt một cái, vèo chui vào trong thân thể Trương Mặc, nói: “Đừng có nói bậy, đừng để em dùng thân thể anh lõa thể đi trên đường!”
Trương Mặc ha ha cười rồi tiến vào thân thể Triệu Bân, biểu tình nghiền ngẫm mà vuốt ngực, nói: “Tùy tiện, ở trong thân thể của em anh càng làm được nhiều chuyện đó.”
Triệu Bân bắt lấy tay anh: “Không cho sờ loạn.”
Hai người dường như thường trao đổi, ngọt ngào vui đùa ầm ĩ vô cùng hạnh phúc. Đúng lúc này, một viên đạn không ngờ tới bay thẳng đến trái tim Trương Mặc. Cửa sổ pha lê xôn xao vỡ vụn, Trương Mặc ở trong thân thể Triệu Bân phản xạ có điều kiện ôm lấy Triệu Bân, ngay sau đó quay cuồng đến mặt sau tủ.
“Tiểu Bân, Tiểu Bân!!”
Trong miệng Tiểu Bân máu tươi chảy ròng, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ, mất đi sức lực rất lớn mới nói ra mấy chữ: “A Mặc, muốn anh… sống tôt…”
Trương Mặc giống như phát điên, rống to: “Tiểu Bân, em mau ra đây, chúng ta đổi về, nhanh lên!!!”
Chỉ cần thân thể Trương Mặc còn chưa chết, hồn phách Tiểu Bân vẫn tính là sinh hồn, bọn họ còn có cơ hội đổi về. Nếu thân thể Trương Mặc đã chết, như vậy hồn phách Tiểu Bân sẽ biến thành hồn chết, muốn đổi hồn phách của anh trở về lại trong cơ thể là khó càng thêm khó. Tiểu Bân đã nói không nên lời nói, dùng hết sức lực cuối cùng cầm tay người đàn ông trước mặt kéo kéo khóe miệng, hồn phách vẫn như cũ kiên trì không chịu ra. Đây là anh muốn đem cơ hội sống để lại cho A Mặc. Từ lúc đó trở đi, Trương Mặc biến mất nhưng người chết lại là Triệu Bân.
Người anh yêu nhất để vì thay thế mình mà chết ở trong thân thể anh trước mắt anh, Trương Mặc lúc ấy tựa như bị một thanh đao sắc bén đâm thật sâu vào trái tim, không còn có thể suy nghĩ được gì ra hồn. Chuyện này anh không thể nào quên, không thể thoát ra, chỉ có thể bất lực mà thừa nhận mỗi một lần đánh sâu vào ký ức.
Anh định giữ lại hồn phách của Tiểu Bân, nhưng mắt anh không thể nhìn được hồn chết cho nên chỉ có thể nơi nơi cầu người tìm Độ Linh Sư. Tốn vô số tiền tài, rốt cuộc trước đầu thất của Triệu Bân tìm được hồn phách của anh ta. Anh còn điều tra rõ người muốn gϊếŧ mình, đúng là sát thủ tổ chức phát hiện anh chết giả, tiến đến diệt khẩu. Anh giống như tự đưa mình vào chỗ chết, một thân một mình xông vào tổ chức phá hủy toàn bộ tổ chức. Sau đó, anh đem hồn phách Triệu Bân dưỡng ở trong một cái bình mà Độ Linh Sư đưa cho, dựa theo “Bí tịch” chắp vá lung tung, bắt đầu xuống tay chuẩn bị dưỡng hồn trận.
Bởi vì chỉ có đem hồn phách Triệu Bân dưỡng thành lệ quỷ cao cấp, anh ấy mới có thể có cơ hội trở lại trong cơ thể, đến lúc đó, anh nhất định phải trả lại thân thể cho Tiểu Bân! Cùng lúc đó, anh bắt đầu tự tu luyện coi linh thuật, khi dần dần có thể thấy rõ ràng hồn phách Tiểu Bân, anh liền biết mọi chuyện mình làm này hết thảy đều đáng giá. Ngay lần đầu tiên đi vào Án Lâm, anh đã nhận ra đây là một nơi tuyệt hảo để dưỡng hồn, vì thế lợi dụng công tác tự đề cử mình đi vào Án Lâm, bắt đầu kế hoạch của mình.
Chân tướng tra ra, hành vi phạm tội của Trương Mặc cũng đã sáng tỏ. Nhưng ba người Mục Thần Túc, Kiều Tư Nhạc và Lữ Tử Hàn lại trầm mặc.
Thần Túc 25 tuổi, từ lúc chưa biết đi đã được lão cha cõng độ linh, tự hỏi hơn hai mươi năm qua có việc ly kỳ gì chưa từng thấy qua, nhưng hôm nay lại bị chuyện của Trương Mặc và Triệu Bân làm cho xúc động. Còn Kiều Tư Nhạc quay đầu đi, lặng lẽ lau lau nước mắt, âm thầm thở dài. Lữ Tử Hàn tuy vẫn là đứa trẻ nhưng vẫn hiểu được thất tình lục dục.
Cậu yên lặng thu hồi lục lạc, quay qua Mục Thần Túc nói: “Anh à, bên kia… còn có nhiều quỷ như vậy, em dùng quỷ bên kia nộp lên nhiệm vụ là được.” Ý trong lời nói đã cực kỳ rõ ràng.
Mục Thần Túc cũng khó xử, nói: “Hành vi của hai người thực sự đã vi phạm luật Minh giới…”
Anh vừa mới nói một câu, Kiều Tư Nhạc liền phản đối: “Chính là vì bọn họ có nỗi khổ mà! Trương Mặc vẫn là sinh hồn, anh không thể cưỡng ép gϊếŧ người, đây chính là phạm pháp! Còn có Triệu Bân, anh ấy không nên chết, thân thể anh ấy còn sống, nếu anh thu hồn phách đi rồi, chuyện gì sẽ xảy ra?!”
Trương Mặc nghe xong, nói: “Tôi vốn dĩ cũng không muốn sống nữa, chỉ cần các anh có thể đem hồn phách Tiểu Bân trở về cơ thể, tôi chết cũng không sao!”
Tiểu Bân che lại miệng anh, nói: “Không cho nói bậy! Nếu anh mà chết, em sống còn ý nghĩa gì nữa chứ!”
Trương Mặc hai mắt chứa tình nhìn chằm chằm anh, chậm rãi nắm lấy tay anh, nói: “Em có biết không anh cũng nghĩ như vậy, cho nên em làm sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc anh một mình?”
Mắt thấy Kiều Tư Nhạc lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho cảm động mà bắt đầu rơi nước mắt, Mục Thần Túc thở dài một hơi, nói: “Tôi cũng chưa nói là các anh đều phải chết mà.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây chờ mong nhìn về phía Mục Thần Túc.