Chương 15: Anh không phải Mục Thần Túc, đúng không

“Đã điều tra xong!”

Kiều Tư Nhạc trời tối mới về phòng, anh để một xấp văn kiện trên bàn, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Thằng bé kia đâu?”

Mục Thần Túc vừa lật xem những văn kiện đó, vừa nói: “Đi rồi, về nhà, trước khi đi tôi còn mất cho nó một bữa cơm, thằng nhóc này không lớn mà lượng ăn nhưng không hề nhỏ, ăn bốn bát cơm! Đúng rồi, sau này anh có thể trở về đây trước khi trời tối hay không, không biết mình dễ dụ tà vật sao, trời tối còn ở bên ngoài lắc lư.”

Kiều Tư Nhạc nghe xong câu nói kế tiếp, hơi hơi động dung.

Mục Thần Túc nhíu mày, đẩy văn kiện qua, nói: “Không được, mấy thứ này tôi xem không hiểu, anh trực tiếp nói kết quả cho tôi đi.”

Kiều Tư Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Chọn mua cây dâu tằm cây bách cùng đề cử thầy phong thuỷ chính là cùng một người, anh thử đoán là ai.”

“Triệu Bân.” Mục Thần Túc dứt khoát đáp.

Kiều Tư Nhạc hơi kinh ngạc: “Làm sao anh biết, à ~ thi ra anh đã sớm nghi ngờ anh ta?”

Kiều Tư Nhạc như đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Lần đó chúng ta cùng nhau ăn cơm, anh hỏi anh ta cc làm kiêm chức khác hay không, là bởi vì……”

Mục Thần Túc nói: “Lúc ấy tôi nhìn ra anh ta biết ly hồn thuật, cũng chính là anh ta tùy thời có thể đem hồn phách ly thể. Thuật pháp này tác dụng không lớn, giống nhau là người Đạo giáo chúng ta dùng để nhập định như đi vào cõi thần tiên. Bởi vì thật sự không thể nghĩ ra được anh ta lợi dụng thuật pháp này có thể làm nên chuyện xấu gì, cho nên tôi liền không chọc phá anh ta.”

Kiều Tư Nhạc lẩm bẩm nói: “Ly hồn thuật, dưỡng hồn trận, anh ta rốt cuộc muốn làm gì đây?”

“Không biết, bất quá chờ thêm mấy ngày nữa chúng ta sẽ biết.”

“Vì sao phải chờ mấy ngày?” Kiều Tư Nhạc khó hiểu.

Mục Thần Túc kiên nhẫn giải thích nói: “Quỷ ở Án Lâm này tuy rằng không quá mạnh nhưng số lượng khổng lồ, bản thân tôi cũng không dám dễ dàng ra tay. Mỗi tháng, từ ngày 25 đến thứ năm đầu tháng là thời điểm quỷ hồn ở trạng thái yếu nhất. Tôi định chờ ngày 25 thu lưới, đến lúc đó Triệu Bân tự nhiên sẽ ra tay ngăn cản, vừa đe dọa vừa dụ dỗ một chút manh mối chân tướng liền sẽ được tra ra.”

Nếu là trước kia, dựa vào bản lĩnh và pháp bảo của anh cho dù là ngày mười lăm đối phó bọn chúng cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện giờ không chỉ là trong tay rỗng tuếch, ngay cả hồn phách tập trung linh lực cũng như miệng ăn núi lở, chỉ ra không vào, cho nên mọi việc vẫn là phải tính toán kỹ không thể để đến lúc đó không còn mạng mà về.

Kiều Tư Nhạc ngồi ở trước bàn, tay chống cằm, suy nghĩ mông lung đến xuất thần.

Mục Thần Túc hỏi: “Anh ăn cơm không?”

“Hả?” Anh lấy lại tinh thần, đáp: “Không, anh ăn à?”

Mục Thần Túc nói: “Ăn, tôi còn giúp anh lấy một phần.”

Mục Thần Túc mở ra hộp đồ ăn được giữ ấm, đồ ăn bên trong còn bốc lên nhiệt.

Kiều Tư Nhạc cảm thấy trong lòng ấm áp, nói: “Cảm ơn.”

Cao Tư thật đúng là... anh cho người dọn giường qua đây, để thật gần, sắp thành một cái giường đôi. Căn phòng vốn không rộng bây giờ nhìn càng chật. Sau khi rửa mặt, bọn họ nằm lên giường của mình, Mục Thần Túc nhắm mắt dưỡng thần, Kiều Tư Nhạc lại lăn qua lộn lại.

Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên xoay người mặt qua Mục Thần Túc, nhỏ giọng hỏi: “Anh ngủ rồi sao?”

Mục Thần Túc hô hấp đều đều, không phát ra tiếng. Tối nay phá lệ yên tĩnh, bởi vì có Mục Thần Túc bên người, Kiều Tư Nhạc không còn nghe được những âm thanh khiến người ta sợ hãi. Theo lý thuyết rốt cuộc anh có thể ngủ an ổn, nhưng tâm lý có một nghi vấn, mắt thấy đáp án dần dần rõ ràng làm cho anh vô luận như thế nào đều không thể ngủ được.

Thật lâu sau đó, dường như anh lầm bầm lầu bầu, nói một câu: “Anh không phải Mục Thần Túc, đúng không?”

Thần Túc một bên chưa ngủ, trong lòng “lộp bộp” một chút, nhưng anh như cũ không đáp lại.

Kiều Tư Nhạc xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Mục Thần Túc, lại nói một câu: “Nếu về sau anh cũng muốn rời đi để làm chuyện quan trọng hơn, có thể nói cho tôi một tiếng trước hay không, cho tôi một cơ hội chào từ biệt bạn bè.”

Qua thật lâu, lâu đến mức Kiều Tư Nhạc muốn ngủ rồi, Mục Thần Túc mới mở miệng nhẹ nhàng nói một tiếng: “Được.”

Kiều Tư Nhạc cười, không hỏi thêm bất kỳ vấn đề gì nữa mà an tâm ngủ. Anh không hiểu Độ Linh Sư có chức trách và sứ mệnh gì, nhưng anh biết hẳn là rất đáng tôn trọng.

Chạng vạng ngày 25, Lữ Tử Hàn sớm tới rồi, lần này có Mục Thần Túc đón cậu cho nên đây là lần đầu tiên thuận lợi tiến vào. Đầu tiên là cậu lại ở nhà ăn làm bốn bát cơm rồi mới đi theo Mục Thần Túc đi làm việc. Mục Thần Túc thầm nghĩ: Thật đúng là cậu bé mới lớn, ăn chết ông già.

“Tiểu Hàn Hàn, bảo nhóc mang đồ vật có mang theo không?”

“Mang theo!”