Chương 2

Mấy năm trước, khi hắn thổ lộ suy nghĩ theo chủ nghĩa độc thân với gia đình, lại bị cha mẹ phản đối dữ dội, sau đó bắt đầu thúc ép hắn hẹn hò với những tiểu thư con nhà giàu có, mới tháng trước hắn đổi ý nói mình thích đàn ông. Lúc đầu, bố mẹ hắn còn không thể chấp nhận được, sau đó không biết nghĩ thế nào, còn thực sự bảo hắn đi xem mắt với một người đàn ông.

Thật ra hắn cũng không thích đàn ông, chẳng qua chỉ là muốn tìm một cái cớ mà thôi, không ngờ vẫn không thể thoát khỏi áp lực từ bố mẹ muốn hắn lập gia đình càng sớm càng tốt.

Sau khi đến nơi đỗ xe xong, Úc Đình Nghiệp giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, vừa vặn đúng sáu giờ, cũng không đến muộn. Hắn đẩy cửa nhà hàng ra, rất nhanh liền tìm thấy đối tượng xem mắt của mình ngày hôm nay.

Đó là một cậu bé trông rất ngoan ngoãn, khuôn mặt búng ra sữa, đôi mắt to sáng ngời, đang nhìn chằm chằm vào những bông hồng đỏ trên bàn. Nhìn từ góc nhìn của Úc Đình Nghiệp, còn có thể nhìn thấy những lọn tóc trên đỉnh đầu của cậu bé, những lọn tóc này có lẽ được đặc biệt chải chuốt, rất mềm mại bồng bềnh.

Cậu bé có vẻ vì phải chờ đợi nên hơi chán nản, bèn nghiêng người tò mò dùng chóp mũi ngửi những cánh hoa hồng mỏng manh, không biết xuất phát từ lý do gì mà Úc Đình Nghiệp cố tình ho một tiếng, khiến cậu bé lập tức co rúm lại như một con mèo con sợ hãi, kinh ngạc nhìn hắn.

"Xin chào, tôi là Úc Đình Nghiệp, còn cậu là Tống Khê phải không?" Úc Đình Nghiệp đến gần, lên tiếng chào hỏi trước.

“Vâng.” Tống Khê mỉm cười với người đàn ông, lúng túng đứng dậy nói.

"Xin lỗi, vì đã để cậu đợi đã lâu." Úc Đình Nghiệp nhìn nụ cười ngượng ngùng của thiếu niên, trong lòng có chút ngứa ngáy, không thể không nói, Tống Khê tuy rằng còn trẻ, nhưng rất xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, chính là loại hình thẩm mỹ mà Úc Đình Nghiệp thích.

Tuy nhiên, dù có xinh đẹp đến đâu thì cũng không thể lay chuyển được tư tưởng sống theo chủ nghĩa độc thân nhiều năm của hắn, sau khi lịch sự xin lỗi xong, lại bắt đầu quá trình hẹn hò nhàm chán như cũ.

“Không, không có, em cũng là mới tới không lâu.” Tống Khê lễ phép trả lời, lén lút nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.

Hắn có dung mạo rất nổi bật, đường nét tuấn tú, nhưng tính tình lại có vẻ hơi lạnh lùng, thái độ cũng rất xa cách, xem ra không dễ dàng có thể nắm được.

Tống Khê nhếch lên khóe miệng, nở một nụ cười vừa phải, ngọt ngào nói: "Diệp ca, anh nhìn còn đẹp hơn cả trong ảnh."

Úc Đình Nghiệp nhướng mày, không để ý tới bộ dạng thân mật của cậu, ngồi xuống cầm thực đơn lên đổi chủ đề: “Cậu xem trước xem muốn ăn món gì?”

Tống Khê âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng bề ngoài vẫn là tỏ ra ngọt ngào đáng yêu, cậu đưa tay cầm lấy thực đơn, khi cầm lên, còn giả vờ như tùy ý chà ngón tay mình vào lòng bàn tay của người đàn ông.

Tuy nhiên, Úc Đình Nghiệp dường như không cảm thấy gì, hắn lấy một cái thực đơn khác, cẩn thận xem xét.

Cả hai người đều gọi món bít tết chín 7 phần và salad rau củ, Tống Khê cũng gọi thêm một chai rượu vang đỏ, nhưng khi người phục vụ rót rượu ra, Úc Đình Nghiệp đã đưa tay ra ngăn lại: “Thật ngại quá, tôi không uống rượu, lấy cho tôi một ly nước lạnh là được.”

"A? Diệp ca, anh không uống rượu sao?" Tống Khê vốn là gọi rượu cho Úc Đình Nghiệp, nhưng bây giờ Úc Đình Nghiệp lại không uống, khiến cậu không biết phải làm sao.

"Tôi phải lái xe." Úc Đình Nghiệp trả lời.

"Vậy được, vậy thì em chỉ có thể uống một mình." Tống Khê bưng cốc lên lắc qua lắc lại, mùi rượu trái cây đậm đà xộc vào mũi, cậu ngẩng đầu lên nhấp một ngụm, vị chua chua hơi đắng của rượu tràn đầy khoang miệng.