Chương 9: Gia đình nhỏ bị khinh bỉ

Chương 9: Gia đình nhỏ bị khinh bỉ.

Sinh nhật của người đứng đầu tập đoàn (2)

Tôi cùng anh trai ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau cho đến khi đến Pyeongchang –dong.

Anh trai không hé môi nói nửa lời, tôi cảm thấy rất mới mẻ.

Trước sự im lặng của hai đứa con trai, vẻ mặt của cha mẹ tôi càng trở nên u ám hơn.

Rốt cuộc thì Pyeongchang- dong có ý nghĩa gì đối với gia đình này?

**

Diện tích 1100 pyeong

4 tòa nhà.

2 tầng trên mặt đất, 2 tầng dưới mặt đất.

50 chỗ đậu xe.

Một tòa lâu đài khổng lồ với chu vi lên đến 380m

Đây chính là dinh thự của chủ tịch Jin Yang Cheol, người sáng lập kiêm chủ tịch tập đoàn Sunyan.

Hàng rào cao, cây cảnh rậm rạp khiến tôi liên tưởng đến một tòa lâu đài bằng sắt ngăn cản tầm mắt từ thế giới bên ngoài.

Hai nhân viên bảo an đang chờ ở một trạm gác nhỏ bên cạnh cánh cửa lớn đã giơ tay chào và mở cửa cho chiếc xe đi vào dinh thự.

Khu vương rộng rãi mà tôi đã từng siêng năng làm cỏ hiện ra, và nhiều khách khứa đang trò truyện trong khu vườn như muốn tận hưởng tiết trời đầu hè.

Tòa nhà chính ở trung tâm có màu trắng để phù hợp với khu vườn xanh tươi.

Các thành viên trong gia đình tôi bước xuống xe và đi bộ vào khu tòa nhà chính.

Những vị khách đó tỏ ra khinh thường gia đình tôi, mặc dù biểu cảm đó không quá rõ ràng. Hầu hết họ liếc nhìn chúng tôi rồi quay đầu đi phớt lờ như thể không trông thấy.

Tôi tỉ mỉ quan sát cố gắng nhớ xem họ là ai, nhưng họ đến từ một thế hệ trước đây và đều là những gương mặt tôi nhìn thấy ở 30 năm sau.

Tôi cảm thấy mình cần tìm ra xem ai trong số họ là những phụ tá thân cận nhất của ban lãnh đạo tập đoàn.

Bước vào phòng khách qua cánh cửa đang được mở sẵn.

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch.

Gia đình tôi không được chủ tịch yêu thích.

Chuyện gì sẽ xảy ra?

Sẽ không có ai chú ý đến chúng tôi giống như những vị khách ở trong vườn kia sao?

Hay sẽ bị đối xử như những người ngoài cuộc, giống một bao lúa mạch bên trong rỗng tuếch?

Đã có 8 người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Những con sói và cáo ăn thịt người.

Các cô,các chú, các bác,...

Những hiện thân của lòng của lòng tham đang chờ cha chết để tranh giành miếng thịt ngon tên là Sunyan.

Con trai cả ,Jin Yong Ki.

Con trai thứ Jin Dong Ki,

Con trai thứ, Jin Sang Ki.

Và cô con gái duy nhất Jin Seo Yoon.

Cha tôi, con trai út Jin Yoon Ki , né tránh ánh mắt sắc bén của họ.

Sau một hồi im lặng đầy khó xử, mẹ tôi mở lời.

“Chào mọi người. Tụi con đến rồi ạ”

Khi mẹ tôi cúi đầu 90 đọ chào hỏi thì một giọng nói sắc bén và cáu kỉnh vang lên.

“Vẫn còn thói quen kênh kiệu như vậy à? Ngôi sao có khác nhỉ? Sao lúc nào cô cũng xuất hiện cuối cùng vậy?”

Nhân vật chính của giọng nói này chính là bà lão đã từng chơi bánh gạo với một gã trẻ tuổi trong phòng thử đồ của trung tâm thương mại. (Kiếp trước main phải phục vụ vị phu nhân của chủ tịch đi mua sắm và chứng kiến ...ở chương 2 có nhắc đến).

Tất nhiên, bây giờ mụ ta mới hơn 40 tuổi thôi, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra hình ảnh của mụ vào 30 năm sau, nghĩ đến đó tôi không thể nhịn cười được.

“Phụt, haha”.

Cha tôi ngơ ngác vội bịt miệng tôi lại nhưng đã quá muộn.

“sao?Mày thấy buồn cười lắm hả?”

Mụ ta đứng bật dậy khỏi chiếc ghế dài với vẻ mặt hung dữ, đôi mày nhướng lên.

“Con chào bác gái.”

Tôi ngừng cười và cúi đầu chào hỏi.

“Mày vừa cười đúng chứ? ở đâu cái thói...người lớn nói chuyện mà lại...”

“Đủ rồi đấy? Bà đang chấp nhặt với một đứa trẻ à?”

Người bác Jin Yong Ki mắng vợ,nhưng điều đó chỉ làm mụ ta tức giận hơn.

Nhìn dáng vẻ của mụ ta như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Lần đầu gặp mặt, thật là lộn xộn.

“Ai đang lớn tiếng ở trong nhà tôi thế? Học cái thói này ở đâu vậy?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về nơi phát ra âm thanh đó.

Một ông già đang đứng trên cầu thang tầng hai.

Chủ nhân của tập đoàn Sunyan, chủ tịch Jin Yang Cheol.

Người đàn ông mặt thép.

Đó là biệt danh được đặt ra thể hiện sức mạnh tinh thần thép của một người luôn đề cao chủ nghĩa thống trị.

Cũng có người nói rằng đó là khuôn mặt sắt với trái tim không nhân tính chèn ép gϊếŧ chết chính anh trai ruột và độc chiếm công ty.

Dù biệt danh đó có nghĩa là gì thì đó cũng là những chuyện quá xa xôi với tôi. Nhưng trước sự xuất hiện của nhà vua, các hoàng tử và công chúa đều rất sững sờ.

Một người đàn ông đến cả con cái cũng sợ hãi.

Tất nhiên, nguồn gốc của nỗi sợ đó chính là tài sản mà ông ta đang có.

Tương lai của họ quyết định bởi chính vị này.Đó chính là quyền thừa kế. Họ sợ hãi khi không thể duy trì thân phận của một nhà tài phiệt.

Tất cả những điều đó đan xen vào nhau khiến họ sợ hãi người cha này là sự thực không thể bàn cãi.

Chủ tịch Jin Yang Cheol chậm rãi bước xuống cầu thang và đi đến giữa phòng khách.

Nuốt khan.

Vị hoàng đế này sẽ đối xử với gia đình tôi như thế nào?