Chương 21: Tìm về nhà của tôi ở kiếp trước
"Khả năng trúng cử chắc chắn là YS. Có thể sẽ chiếm toàn bộ phiếu bầu ở thủ đô, Gyeongnam và Honam. Phe đối lập chỉ có thể tiếp nhận phiếu bầu ở Daegu, Gyeongbuk, Gangwon-do và một số khu vực đô thị nên tôi nghĩ việc trúng cử gần như là điều chắc chắn.”
Giám đốc điều hành công ty xây dựng Sunyan, người mà Chủ tịch Jin tin tưởng nhất đã đưa ra ý kiến của bản thân giống như tiên phong bắn ra phát súng đầu tiên.
“Còn DJ thì sao?”
"Tất nhiên người chiến thắng cũng có thể là DJ, nhưng anh ấy có điểm yếu. Anh ta có vẻ không được tự tin lắm nên lần này có khả năng cao sẽ nhượng bộ. Nếu nhận được sự hứa hẹn tốt, chắc chắn anh ta sẽ nhượng bộ."
"Không còn ý kiến nào khác sao?"
Mọi người nhìn nhau và ra hiệu đồng ý.
Chủ tịch Jin phá lên cười.
Như vậy, tất cả mọi người đều tin tưởng vào sự hợp tác của hai người họ. Không chỉ những điều này. Có bao nhiêu người trong số người dân không tin vào sự hợp tác của hai người họ?
Tất cả những người có thế lực mà Chủ tịch Jin đã gặp cho đến nay đều tin tưởng vào sự hợp lực của vị trí thứ 2 và vị trí thứ 3. Chỉ có cháu trai nhỏ của ông là không tin vào sự hợp tác đó. Tất nhiên,có thể nghĩ như vậy nếu hoàn toàn không biết gì về tình hình và xu hướng chính trị.
Nhưng bằng chứng đã nói đúng. Đứa cháu trai nhỏ của ông có thể nhìn thấu chính xác lòng tham của con người.
Ban giám đốc cùng các CEO chủ chốt đều cảm thấy khó hiểu vì nụ cười của chủ tịch Jin.
Bởi vì hài lòng?
Hay là vì khó chịu?
Tuy nhiên, phát ngôn tiếp theo của chủ tịch khiến người ta không thể xác định tính chân thực của nó.
"Hôm nay sẽ kết thúc ở đây. Mọi người hãy nghe ngóng và thu thập càng nhiều thông tin càng tốt.”
Chủ tịch Jin kết thúc cuộc họp với một nụ cười.
* * *
Bây giờ là lúc để làm những công việc đã bị trì hoãn.
Thay vì nói trì hoãn thì phải nói là do dự và sợ hãi? Nhưng đó là điều tôi phải đối mặt.
Trước hết, tôi sẽ nhờ giáo viên dạy kèm.
Thật khó để từ chối yêu cầu của tôi bởi họ đang làm công việc gia sư với chi phí đắt đỏ .
"Chủ nhật tuần này chúng ta sẽ học ngoài trời nhỉ."
"Lớp học ngoài trời?"
"Vâng, là Dangjin ở bờ biển phía Tây."
“Dangjin? Sao tự nhiên cậu lại muốn đến bờ biển phía Tây?”
“Trong sách giáo khoa có nói rằng đây là nơi duy nhất ở Hàn Quốc tiếp giáp với biển ở phía bắc. Tôi muốn xem trực tiếp, không được sao ạ?”
Thật khó để viện cớ, nhưng họ không thể từ chối tôi.
Chỉ cần kiểm tra bài tập 30 phút mỗi ngày, họ có thể nhận được số tiền bằng với tiền lương một nhân viên mới của Tập đoàn Sunyan. Nếu muốn duy trì công việc làm thêm béo bở này, thì không còn cách nào khác là phải chú ý đến thái độ của tôi.
“Vâng, vâng. Đi chứ.”
"Thầy ơi, thầy lái xe được không ạ?Thầy có bằng lái xe chứ?”
"A, tôi có bằng lái xe, nhưng không phải bằng lái xe tải."
"Vậy thì tôi sẽ hỏi bố tôi một chiếc xe. Thầy chỉ cần xin phép học ngoài trời thôi".
Trong giây lát, một nụ cười thoáng hiện trên môi của giáo viên dạy kèm. Khi còn là sinh viên đại học ,đâu phải ai cũng có cơ hội được lái một chiếc xe sang trọng nhập khẩu từ nước ngoài?
Tôi dễ dàng được bố mẹ cho phép.
Họ tin rằng tôi đã rất chăm chỉ học tập, vì vậy tôi muốn đi ngắm biển để trực tiếp trải nghiệm.
“Cậu Do Yoon, cậu hãy nói thật cho tôi biết. Tại sao cậu lại muốn đến Dangjin?
Bây giờ là thời kỳ không có GPS, điện thoại thông minh. Người gia sư riêng vừa lái xe chậm rãi vừa nhìn vào tờ bản đồ chỉ dẫn và khẽ hỏi tôi lý do của chuyến đi này.
Tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
"Thật ra tôi có một người bạn đã chuyển trường. Tôi muốn gặp người bạn đó.”
"Vậy à? Vậy tại sao cậu không nói sự thật?"
“Nói thật cho bố mẹ tôi biết, sau đó sẽ là những câu hỏi đại loại như: tên bạn đó là gì, bố mẹ cậu ta làm nghề gì, tại sao cậu ta lại chuyển trường ..... Thật khó chịu mà.”
"Ôi trời! Đều trưởng thành rồi mà? Đâu cần phiền phức như vậy chứ?”.
Thằng nhóc này, không phải đang trưởng thành mà đang già đi mới đúng.
Sau đó, tôi nói chuyện phiếm với người sinh viên đại học này và bất giác tôi đã đến Dangjin lúc nào không biết.
Quá khứ 30 năm trước chỉ tồn tại trong ký ức mơ hồ.
Bây giờ tôi đang trải nghiệm kỳ tích mở ra trước mắt những ký ức đó.
Cảnh quan nơi đây chưa hề có dấu vết của việc khai phát bờ biển phía Tây.
Tôi có thể cảm nhận được tiếng ầm ầm của động cơ ô tô trên con đường vẫn chưa được trải nhựa .
Thay vì một bãi biển có nhiều khu nghỉ dưỡng, ở đây bây giờ chỉ có một cửa tiệm nhỏ giống như cửa hàng tạp hóa phục vụ cho một vài người đến câu cá, mặc dù tên của nó là siêu thị.
Tôi đã bật khóc khi bước vào khu phố nơi tôi từng sống, trông có vẻ xa lạ.
Tôi lại một lần nữa đắm chìm trong ký ức.
Khi nhìn thấy tiệm cắt tóc ở lối vào khu phố, tôi nhớ đến kiểu tóc của mình thời thơ ấu và người cắt tóc là mẹ tôi. Nó làm tôi nhớ lại tuổi trẻ của mình một cách sống động.
Khi đi ngang qua cổng trường, tôi nhớ rất rõ khuôn mặt của những người bạn và giáo viên mà sau khi ra trường tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Tôi nhớ lại những kỷ niệm đó rồi tiến đến ngôi nhà nơi tôi từng lớn lên.
"Thưa thầy, thầy có thể đợi một chút được không ạ? Chính là đằng kia.”
"Nhưng mà bạn của cậu đã đến đây chưa? Cậu biết đường đi chứ?"
"Bạn tôi đã giải thích cho tôi mấy lần rồi.”
Tôi nhanh chóng ra khỏi xe sau khi trả lời ngắn gọn câu hỏi của gia sư. Lúc này tôi cũng có rất nhiều thắc mắc.