Chương 19: Đất nước không có lớp phó, chỉ có lớp trưởng thôi!
Bây giờ là lúc tôi phải nói lời an ủi , làm cho ông nội vui vẻ.
Tôi mỉm cười và nói với mẹ.
“Mẹ ơi.”
“Ừm.”
“Con muốn khi lớn lên,con sẽ trở thành ông chủ của một tập đoàn lớn giống như ông nội của con.”
Chỉ với một câu nói này, biểu cảm của hai người đã bị đảo ngược.
Vẻ mặt của chủ tịch Jin run rẩy nở nụ cười rạng rỡ như chiếc mặt nạ phù thủy và mẹ cậu thì lại không thể che giấu biểu hiện bối rối như thể hoàn toàn không thể tin được rằng con trai mình lại nói như vậy.
“Hahaha. Suy cho cùng, huyết thống là thứ không thể làm giả. Có rất nhiều trường hợp nó xuất hiện ở cách thế hệ. Ừm, đúng như vậy rồi.”
Mẹ im lặng trong khi ông nội cười phá lên. Dù còn trẻ nhưng chắc hẳn mẹ cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu con trai đột ngột lên tiếng như đang cố gắng ngăn hai người lớn cãi vã.
“Sao rồi? Amy. bây giờ thì cô không còn gì để nói nữa chứ? Không phải Do Yoon của chúng ta mơ ước trở thành doanh nhân sao? Hahaha.”
Trong khoảnh khắc, đôi mắt của mẹ tôi mở to hết cỡ, lại như thể đang bối rối vì nhìn thấy một hình ảnh không ngờ tới,ông nội cũng dừng cười và im bặt.
Sự im lặng gượng gạo diễn ra như thế trong một lúc.
Mẹ tôi bật dậy khỏi ghế sofa vì không chịu được sự ngại ngùng này.
"Bố, con lấy thêm một tách trà cho bố nhé?"
“Cái đó… Được rồi. Oh, mang nó đến phòng của Do Yoon đi. Tôi có vài điều muốn nói với cháu trai của tôi......”
“Dạ.”
Khi mẹ tôi vào bếp, ông nội dắt tay tôi và đi lên tầng hai.
Tôi nghĩ lại về nguyên nhân của bầu không khí đột nhiên thay đổi này.
Lẽ nào?
Đây hình như là lần đầu tiên ông nội gọi mẹ tôi bằng nghệ danh của bà chứ không phải là "cô"?
Tôi muốn tin rằng không phải vậy, nhưng tôi không thể tìm ra nguồn gốc của sự khó xử này ngoài cách xưng hô đó.
“Các thầy, đi về thôi. Sau này, mong hãy chăm sóc Do Yoon của chúng tôi thật tốt nhé.”
Các gia sư cúi đầu và rời khỏi phòng, ông tôi nhìn lướt qua căn phòng của tôi và đặt tôi ngồi xuống mép giường .
“Do Yoon à.”
“Vâng, thưa ông.”
“Cháu có nhớ những gì cháu đã nói vài ngày trước không?”
“Vâng? Sao cơ ạ… ?”
“Câu chuyện về ba người bạn.”
“À! Ba người bạn mạnh mẽ?”
“Đúng thê, chính là câu chuyện đó.”
Đương nhiên là tôi nhớ rồi. Đó hẳn là lý do tại sao ông đến gặp tôi ngày hôm nay.
Lúc này, ông bắt đầu kể chuyện về Il Noh Yang Kim, ứng cử viên sáng giá nhất sẽ tranh cử vị trí tổng thống.
"Ông đã gửi quà cho ba người bạn đó như lời cháu nói. Để trở nên thân thiết hơn".
“À, vậy ạ?”
Ý ông là ông đã bàn giao quỹ đen rồi sao? Ông quả nhiên là một người theo phe hành động, thao tác vô cùng nhanh.
“Nhưng chuyện này đang diễn ra hơi kỳ lạ. Bắt đầu từ hôm nay,hướng gió có sự thay đổi .”
Việc chính phủ đơn phương tuyên bố đầu hàng là điều không ai lường trước được, vì vậy sẽ rất khó để dự đoán cơn lốc của tình hình chính trị.
“Hừm…Vị trí thứ 2 và thứ 3 đang hợp tác với nhau để tạo áp lực cho vị trí thứ nhất.”
Sau một hồi ngập ngừng, ông nội bắt đầu giải thích theo cách đơn giản nhất để tôi có thể dễ hiểu.
“ Họ đánh nhau sao?”
“Đúng vậy. Nếu ba người họ hòa thuận với nhau thì thật tốt, nhưng bây giờ họ bắt đầu cãi nhau. Chính vì vậy,ông đang gặp rắc rối, bởi vì bây giờ ông chỉ được chọn một bạn mà thôi.”
“Nhưng mà, ông ơi.”
"Ừ, cháu nói đi."
"Ba người mà ông đang nói đến,bây giờ họ đều muốn trở thành tổng thống phải không?”
“Đúng vậy. Theo cách gọi của các cháu, thì họ đều muốn trở thành lớp trưởng.”
“Vậy nếu vị trí thứ 2 và thứ 3 hợp sức lại để giành chiến thắng, vậy họ sẽ trở thành lớp trưởng và lớp phó à?”
"Không, đất nước thì không có lớp phó.Chỉ có lớp trưởng thôi”.
“À, vậy thì hạng nhất thắng chắc rồi.”
Chủ tịch Jin mở to mắt ngạc nhiên khi tôi dự đoán kết quả quá dễ dàng.
Tôi muốn biết bây giờ ông sẽ coi trọng lời nói của tôi đến mức nào?
“Cái gì? Tại sao, tại sao cháu lại nghĩ như vậy?”
“Đã không có chức lớp phó thì hạng 2 với hạng 3 hợp sức lại làm gì?Trong 2 người họ thì chỉ có 1 người làm lớp trưởng thôi.”
“Họ không hợp sức sao?”
“Tất nhiên rồi. Vị trí thứ 3 không khác nhiều so với vị trí thứ 2, nhưng không đời nào họ chỉ giúp đỡ mà không nhận được gì. Hạng 10, Hạng 20... À không, vị trí cuối cùng có thể giúp vị trí đầu tiên, nhưng vị trí thứ ba sẽ tuyệt đối không bao giờ giúp đâu.”
Vị trí thứ hai và thứ ba là YS và DJ, cả hai đã lăn lộn cả đời trên chính trường. Họ đã sống sót qua sự đàn áp khủng khϊếp của chế độ độc tài quân sự, và cuối cùng mùa xuân mà họ chờ đợi từ lâu đã đến.
Xét về tuổi tác của họ, thì đây mùa xuân khó có thể bỏ lỡ.
Một điều nữa, không nên đánh giá thấp lòng ham muốn quyền lực của con người. Thuật ngữ “đồng đội cùng tranh đấu” gắn liền với họ suốt đời sẽ bị họ xem nhẹ trước tham vọng quyền lực.
Chủ tịch Jin hoàn toàn có thể nhìn thấu sự thật này.
Nhưng có vẻ Yang Kim đã dễ dàng bỏ qua sự thật này và tin tưởng chắc chắn vào việc hợp lực.
Nếu một trong hai nhà lãnh đạo đáng kính của phong trào dân chủ và các chính trị gia không khoan nhượng đứng ra tranh cử với tư cách là ứng cử viên của phe đối lập, thì ứng cử viên của đảng cầm quyền Roh Tae Woo sẽ giành chiến thắng.
Cả hai đã bày tỏ ý định nhượng bộ như thể họ đang cạnh tranh. DJ đã nói vào năm 1986 “Tôi sẽ không tranh cử trong cuộc bầu cử tổng thống tiếp theo” và Kim Young Sam cũng nói “Nếu một lệnh ân xá hoặc phục hồi diễn ra, tôi sẽ cố gắng hết sức để ông Kim Dae Jung trở thành tổng thống.”
Hầu hết mọi người đều tin tưởng vào thiện chí và cách đối nhân xử thế của hai người. Sự hợp tác chỉ là vấn đề thời gian và không ai nghi ngờ điều đó.
Tuy nhiên, nếu bỏ qua khả năng hai bên sẽ đối đầu với nhau, thì Chủ tịch Jin, người hiểu rõ bản chất con người hơn bất cứ ai, ông sẽ không bỏ qua khả năng này.
“Khi hai quý tộc quay lưng lại thì...”
Không cần phải nói dài dòng và chi tiết về tương lai.
Cách nhìn và nghi ngờ từ một góc độ khác.
Chỉ cần gieo xuống hạt giống này thôi là đủ hiểu rồi nhỉ?
Ông nội suy nghĩ một lúc rồi xoa đầu tôi.
“Sao cháu có thể thông minh như vậy? Cháu yêu của ta.”
Vẻ mặt của ông nội vô cùng hài lòng.
**