Chương 18: Con muốn nuôi dạy con cái theo ý mình!

Chương 18: Con muốn nuôi dạy con cái theo ý mình!

Trong số năm đứa con của Chủ tịch Jin, Jin Yoon Gi là đứa con trai duy nhất không sở hữu cổ phần của tập đoàn Sunyan và tài sản có liên quan.

Jin Yoongi không có tài sản đứng tên mình.

Biệt thự họ đang sống cũng đứng tên Chủ tịch Jin, thậm chí xe hơi và tư cách thành viên chơi gôn của anh ta cũng là tài sản của tập đoàn.

Jin Yoon-gi là một người thất nghiệp hoàn toàn, sống phụ thuộc vào chi phí sinh hoạt mà tập đoàn gửi cho hàng tháng.

Trao cho anh ta cổ phần trong Tập đoàn Sunyang đồng nghĩa với việc nhận anh ta làm con trai mình một lần nữa. Chủ tịch Jin cau mày khi nhìn thấy cô con dâu vẫn đang mông lung sau khi nghe những lời đầy bất ngờ này.

“Con vẫn chưa hiểu ý của bố…… .”

“À không, thưa bố. Con hiểu rồi ạ.”

“Thế nhưng, ta không hề nhìn thấy bất kỳ biểu hiện nào của lòng biết ơn hay niềm vui?”

"Con chưa bao giờ mong muốn cổ phần của tập đoàn và cha của Do Yoon cũng vậy. Dù là sau này ạ.”

“Cái gì?”

“Con không biết là bố đã phát hiện ra điều gì mà lại quan tâm đến Do Yoon như vậy. Nhưng sự quan tâm của bố làm con thấy rất áp lực. Vợ chồng con chỉ mong Do Yoon khỏe mạnh và được làm những gì thằng bé muốn.”

Ông chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, cô con dâu út luôn im lặng và thậm chí luôn cam chịu, sẽ bày tỏ suy nghĩ của mình một cách rõ ràng như vậy.

Người con dâu này dám làm điều mà không ai khác có thể làm được. Điều mà Chủ tịch Jin không quen thuộc nhất là sự chống đối và nổi loạn. Ông nói lớn tiếng.

"Cô định bỏ qua cơ hội cuối cùng này sao?Không, việc tôi bảo cô nuôi dạy thằng bé cho tốt có gì sai sao?"

"Con biết ý của bố là hãy nuôi dưỡng Do Yoon để sau này có thể làm tốt công việc của tập đoàn. Nhưng mà Do Joon bây giờ mới có 10 tuổi mà thôi. Con muốn để cho Do Joon quyết định sẽ làm gì khi thằng bé trưởng thành.”

Ông đã bị sốc khi thấy một cô con dâu kiên trì không chịu khuất phục trước những tiếng la hét của chính mình. Suy cho cùng, khi một người mẹ nghĩ đến con mình, có phải là họ sẽ không sợ hãi?

Nhưng Chủ tịch Jin không phải là người sẽ nhượng bộ trước tình mẫu tử.

“Ta là người quyết định mọi việc trong gia đình này! Sao cô dám... !Các người không thể sống dù chỉ một ngày nếu không có số tiền ta phụ cấp cho, vậy mà cô lại dám làm trái với ý muốn của ta?”

Tiếng quát mắng khiến cả những người làm việc nhà cũng co rúm lại.

Các thư ký đến cùng với Chủ tịch Jin cũng ngạc nhiên, họ lặng lẽ rời khỏi phòng khách. Không nhất thiết phải nghe cuộc trò chuyện riêng tư về gia đình. Họ đi ra ngoài vườn, tốt nhất là rời đến một nơi càng xa phòng khách càng tốt.

Phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người,không khí trở nên lạnh lẽo hơn.

“Bố cắt viện trợ cũng không sao ạ”

“Cô...Cô!”

Chủ tịch Jin tức đỏ mặt trước thái độ bình tĩnh nhưng cương quyết của con dâu.

"Vợ chồng con đủ khả năng nuôi hai đứa nhỏ.Con có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng con muốn nuôi dạy con cái theo ý mình. Con xin lỗi bố.”

Khi cô con dâu vốn đã không ưng ý một điều gi, bây giờ lại tỏ thái độ ương ngạnh, bướng bỉnh, Chủ tịch Jin không thể chịu đựng được nữa, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa.

Lúc này thật khó để tiếp tục cuộc trò chuyện.

Đang định lớn tiếng trách mắng rồi mới rời đi, nhưng ông lại không thể làm được điều mình muốn.

Bởi vì đứa cháu trai đáng yêu đang nhìn chằm chằm ông ấy.

**

Ban đầu, tôi định đợi ông ấy ở trên lầu.

Tôi nghĩ rằng,sau khi nói chuyện với mẹ xong chắc chắn ông nội sẽ tìm tôi, nhưng bầu không khí ở tầng dưới thật khác thường.

Ngay khi nghe thấy giọng nói gay gắt của ông nội, tôi hất tay người gia sư và rời khỏi phòng.

Ngồi ở cầu thang và nghe cuộc trò chuyện của hai người, tôi đã rất ngạc nhiên.

Khác hẳn với hình ảnh một người mẹ cam chịu mà tôi thường nhìn thấy.

Tôi cảm động với thái độ kiên cường, không chịu khuất phục của mẹ đối với chủ tịch Jin, người nắm giữ quyền lực tối cao ở gia đình này.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.

Đặc biệt là khi tôi nhìn thấy ông nội sắp nổ trận lôi đình.

Tôi nhanh chóng đi xuống dưới nhà và giả vờ ủ rũ.

“Ông ơi.”

Chủ tịch Jin không thể không giấu nổi sự bối rối của mình khi nhìn thấy tôi.

Có lẽ vì ông ấy hiểu rằng, không đứa cháu trai nào thích một người ông ngược đãi mẹ mình.

“Ông nội ơi, ông đừng tức giận nữa mà.”

“A, không đâu. Sao ông lại nổi giận chứ? Chắc ban nãy giọng ông nói hơi lớn. Lại đây nào.”

Tôi lững thững bước đến ngồi xuống cạnh mẹ. Sự thất vọng lóe lên trong mắt Chủ tịch Jin khi ông ấy nhìn thấy tôi không ngồi cạnh ông ấy.

“Do Yoon à , ông nội không giận mẹ đâu. Ông chỉ đang nói chuyện với mẹ thôi.”

Mẹ xoa đầu tôi và nói một cách ấm áp.

Mẹ thực sự nghĩ rằng tôi sẽ không biết sao?