Chương 17: Thay đổi lớn
[Thưa các đồng chí, và đồng bào của tôi.
Bây giờ tôi có niềm tin chắc chắn về tương lai của đất nước chúng ta. Trong thời đại mà những xung đột và quan điểm sâu xa tích tụ trong nhân dân nổi lên như một cuộc khủng hoảng quốc gia, tôi đã suy ngẫm và trăn trở sâu sắc về sứ mệnh thực sự của một chính trị gia.
(...tóm tắt)
Đầu tiên. Theo thỏa thuận giữa các đảng cầm quyền và đối lập, chúng ta phải nhanh chóng sửa đổi hiến pháp để tiến hành bầu cử tổng thống trực tiếp, và tiến hành chuyển giao chính quyền một cách hòa bình vào tháng 2 năm 1988 thông qua bầu cử tổng thống dựa trên hiến phápmới.
Nhân dân là chủ nhân của đất nước, và ý chí của nhân dân là sự ưu tiên hàng đầu.]
Ngày 29 tháng 6 năm 1987.
Tôi đã nghe thông báo trọng đại này khi đang hút sữa chua trong xe ô tô trên đường từ trường về nhà.
Thông qua tuyên bố này, ứng cử viên Roh Tae-woo tuyên bố rằng ông sẽ từ chức khỏi tất cả các chức vụ công, kể cả ứng cử viên tổng thống, tuyên bố của ông không được chấp nhận, và Đảng Dân chủ cầm quyền sau đó đã công nhận tuyên bố này là quan điểm chính thức của đảng.
Sau đó, Tổng thống Chun Doo Hwan cũng tuyên bố sẽ chấp nhận tuyên bố ngày 29 tháng 6 thông qua một bài phát biểu đặc biệt và tuyên bố này đã trở thành tuyên bố chính thức của chính phủ. Cùng với đó sửa đổi hiến pháp ngày 13 tháng 4 đã bị bãi bỏ.
Với tuyên bố ngày 29 tháng 6 được công bố theo cách này, cuộc nổi dậy tháng 6, đã lập nên kỳ tích giành được nền dân chủ dựa vào sức mạn của quần chúng được kết thúc với tang lễ của liệt sĩ Lee Han-Yeol.
Bây giờ là lúc cuộc đua tranh cử tổng thống của thời đại mới bắt đầu.
Khi tôi mở cổng vào nhà với một chút phấn khích, không khí khác lạ bao phủ khắp ngôi nhà.
Người làm vườn kiêm quản gia, người luôn nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy tôi, đột nhiên kéo tay tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Do Yoon, ông nội của cậu đến. Cậu biết chứ?”
Ôi trời .
Vào một ngày trọng đại như thế này mà không họp với các quan chức cấp cao của tập đoàn mà đến gặp tôi sao?
Không phải tôi ảo tưởng đâu. Vì tôi là người duy nhất ông muốn gặp trong ngôi nhà này.
Tôi nở một nụ cười thật tươi với ông ấy rồi bước vào trong.
Trong phòng khách, ông đang trò chuyện cùng hai giáo viên dạy kèm và hỏi cái này cái kia.
Chủ tịch Jin phát hiện ra tôi, ông đứng bật dậy khỏi khỏi ghế sofa và dang rộng hai tay ra.
"Ôi, đứa cháu tuyệt vời của ông! Đi học về rồi à?”
Tôi phải cố nén tiếng thở dài. Tôi không muốn chạy nhanh đến và xà vào lòng ông như một đứa cháu trai bình thường.
Tôi rất lễ phép cúi đầu.
“Ông ơi, ông đến chơi ạ?”
Nhưng vẫn không thể tránh được móng vuốt ấy.
Chủ tịch Jin đã nhấc bổng tôi lên. Ông già còn khỏe chán.
May thay, mẹ tôi bước vào phòng khách với trà và trái cây. Ông đặt tôi xuống với vẻ mặt ngại ngùng.
Khi mẹ đặt đồ xuống bàn và định nhanh chóng quay trở lại phòng bếp, Chủ tịch Jin vội vàng ngăn bước chân của bà.
"Ngồi xuống một chút đi."
“Vâng?”
“Tôi có điều muốn nói . Còn đứng đó ngạc nhiên gì nữa?”
“À, vâng, thưa bố.”
Người bố chồng chưa từng liếc nhìn bà một lần,bắt đầu nói chuyện với con dâu sao? Như thể đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, bà ấy cẩn thận đặt mông xuống ghế sofa, biểu cảm hoàn toàn đông cứng.
“Do Yoon à, cháu có muốn lên phòng một lát không? ông già này có chuyện muốn nói với mẹ cháu.”
Chủ tịch Jin cũng nói với hai gia sư riêng đang bứt dứt đứng ngoài không yên.
"Hai thầy cũng tránh đi một chút. Kiểm tra bài tập cho Do Yoon đi.”
Như thể chờ đợi được đặc xá, hai người nắm tay tôi lôi kéo lên lầu.
Ông định nói gì với mẹ?
**
“Cô sống tốt chứ?”
“A, con chỉ ở nhà làm nội trợ, cũng không có gì đặc biệt ạ.”
Đây là lần đầu tiên cha chồng hỏi thăm con dâu sau khi lấy chồng.
Bố chồng hỏi han, con dâu thì trả lời gượng gạo.
“Hừm... Ta có chuyện muốn hỏi cô.”
“Vâng, thưa bố.”
“Do Yoon nhà chúng ta có vẻ hơi khác biệt với những đứa trẻ khác,cô thấy thế nào?
“Trưởng thành hơn một chút ạ.”
“Vốn dĩ tính cách nó không như vậy, mới đầu năm còn... không phải sao?”
Ánh mắt của Chủ tịch Kim sắc bén, như thể ông không muốn bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của con dâu.
"Vâng, thực ra con cũng hơi bối rối. Con thấy thái độ của Do Yoon thay đổi đột ngột từ vài tháng trước…. Nhưng con nghĩ thật may mắn vì sự thay đổi đó theo chiều hướng tốt.”
“Hướng tốt? Ý cô là mặt nào?”
“Bình tĩnh và lễ phép hơn… . À, việc học của Do Yoon cũng có nhiều thay đổi đáng kể.”
“Các gia sư nói rằng thằng bé rất thông minh và nỗ lực. Cô cũng biết điều này chứ?”
“vâng, sau khi thằng bé đi học về, nó còn học đến tận khuya. Kể cả khi con bảo nó đi ngủ sớm, nó cũng không nghe”.
Chủ tịch Jin mỉm cười trước lời kể của cô con dâu, ông cảm thấy tự hào về cháu trai của mình.
Bà ấy đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt của bố chồng như thế này.
“Từ bây giờ, hãy chú ý đến Do Yoon nhiều hơn. Điều đó cũng sẽ tốt cho cô.”
“… ?”
Chủ tịch Jin lại mở miệng với cô con dâu đang mở to mắt với vẻ khó hiểu.
“Cô đã biết rằng ta không hài lòng về cô, vì vậy ta sẽ không nói dài dòng. Chắc hẳn cô cũng biết nguyên nhân vì sao mình không được đối xử đàng hoàng với tư cách là con dâu trong gia đình này, nên ta sẽ không nói nhiều về chuyện này nữa ”.
Chủ tịch Jin vẫn quan sát cô con dâu đang cúi đầu với ánh mắt sắc bén. Trong ánh mắt của ông không tìm thấy một chút đồng cảm nào.
“Có lẽ Do Yoon là cơ hội cuối cùng dành cho vợ chồng cô.”
“Ý của bố là?”
"Do Yoon chính là cơ hội ta giao cho hai người. Nếu cô nuôi dạy Do Yoon tốt, ta sẽ chia cổ phần Tập đoàn Sunyan cho vợ chồng cô”.