Chương 12: Thà phá hủy còn hơn bị cướp

Chương 12: Thà phá hủy còn hơn bị cướp

Ngay khi ông vừa đi khuất, một gã đã đẩy tôi ra.

“Tránh ra! Thằng khốn. Tao chơi trước!”

Thật là một thằng khốn nạn mà. Mặt tôi đỏ bừng vì tức giận. Ngay khi tôi nắm chặt tay và định bỏ đi thì anh trai tôi, Sang Chul đã nắm lấy cổ tay tôi.

“Vâng, anh Kang Chul chơi trước đi ạ. Tụi em chơi sau cũng được.”

Biểu cảm của anh trai tôi tràn đầy sợ hãi.

Kang Chul? Jin Kang Yoon? Đó là một cái tên quen thuộc.

Lục lọi trong trí nhớ.

À, ra là anh ta. Con trai cả của Jin Sang Ki, người con thứ 3 của chủ tịch. Thời điểm tôi qua đời, anh chàng này đang làm giám đốc điều hành của Sunyan Telecom.

Cha của anh ta, Jin Sang Ki đã bại trận trong cuộc chiến kế vị và ông ta đã quỳ xuống van xin để con trai ông ta được bình an.

Hôm nay tôi mới biết được tính cách của Jin Kang Yoon từ nhỏ đã rất bẩn thỉu.

Ngay cả khi trưởng thành, anh ta vẫn liên tục gây ra các vụ bạo hành, ẩu đả.

Anh ta sử dụng nắm đấm để nói chuyện, không chỉ bạo hành nhân viên công ty mà còn đánh đập nhân viên quán rượu, nhân viên nhà hàng,..

Dù sao tôi cũng không hứng thú với những đồ chơi trẻ con này, nhưng tôi chợt nhớ đến hình ảnh mẹ tôi phải chịu đựng ở bàn ăn tối khi nãy.

Làm sao đây?

Cứ để yên cho anh ta? Hay là bắt đầu trả thù từ những điều nhỏ nhặt?

Không cần suy nghĩ dài dòng như vậy.

Chỉ cần nghĩ xem nếu tôi trả thù anh ta thì sẽ nhận được lợi ích gì.

Nếu có thể, tôi muốn tạo ấn tượng mạnh mẽ với nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay.Rõ ràng cả năm cũng sẽ không gặp nhau được mấy lần, tôi cần phải tranh thủ thu hút sự chú ý của ông.

Suy nghĩ kỹ, tôi bắt tay vào hành động.

Anh trai Sang Chul của tôi mở to mắt khi nhìn thấy nụ cười kỳ lạ trên môi tôi.

Có lẽ anh ấy cảm thấy nụ cười đó khá quen thuộc, giống như nụ cười mà anh ấy nhìn thấy khi tôi lôi cổ anh vào phòng tắm ngày hôm nay.

Tôi nháy mắt và mỉm cười với anh trai, sau đó tiến lại gần anh họ Jin Kang Yoon.

Anh ta thậm chí còn không biết tôi đang đến gần, anh ta thích thú bắt chước một chàng cao bồi cưỡi trên con ngựa đang phát ra những tiếng hí hí trầm thấp.

“Vui chứ?”

“Hả?”

Khi anh ta đang giật mình và ngoái đầu lại, tôi đã đá mạnh vào mông con ngựa.

Con ngựa lắc lư chúi về phía trước, còn Jin Kang Yoon thì ngã xuống thật mạnh.

Bịch --!

“Á!”

Thiệt là! Có khi nào sẽ gãy chân không ta? Tiếng la hét của anh ta như lợn bị chọc tiết vậy.

Không sao.

Đang tuổi ăn tuổi lớn nên xương cũng mềm hơn, và dễ lành lại thôi.

Năm người anh em họ khác cùng chơi trong phòng há hốc mồm ngạc nhiên.

Trong lúc Kang Chul đang hét lên vì đau đớn, tôi khẽ vỗ nhẹ vào má anh ta.

“Đừng bao giờ đυ.ng chạm vào đồ của tao lần nữa.”

Tôi bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy lên cầu thang.

Những người phụ nữ chạy ngay lên khi nghe thấy tiếng la hét. Một trong số họ tái mặt gọi tên.

“Kang Chul!”

Cô ta vội vàng xem xét tình trạng của đứa trẻ bị ngã ngựa, giữa đống hỗn độn này, chỉ có một người không nhúc nhích, lặng yên nhìn tôi.

Là mẹ tôi.

Khi những đứa trẻ khác líu díu kể lại chuyện xảy ra, nhưng trong tai mẹ tôi chỉ nghe được một câu.

Do Yoon đẩy ngã!

Mẹ nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương vì bà không chắc mình có thể đảm đương được những gì sắp xảy ra, nhưng tôi lại mỉm cười rạng rỡ và nháy mắt lại.

Thật không may, mẹ của Kang Yoon đã nhìn thấy biểu cảm này của tôi.

“Thằng mất dạy này!”

Chát ~!

Trước khi bàn tay cô ta chạm vào má tôi, mẹ đã vội vã chạy đến ôm lấy tôi.

Đáng thương cho mẹ tôi.

Mẹ không nói được lời nào, mà chỉ nghĩ đến việc bảo vệ tôi.

Cánh tay cô ta lại giơ lên, ánh mắt tràn đầy sự thù hằn giống như chúng tôi là kẻ thù không đội trời chung.

“Cô đang làm cái quái gì vậy hả? Sao cô dám ra tay ở nơi đây!”

“A, bố...”

Ngay khi chủ tịch Jin xuất hiện, phòng giải trí trở nên yên tĩnh như thể bị dội một gáo nước lạnh.

Nhìn quanh phòng một lượt, dường như ông đã đoán ra mọi chuyện, ông lập tức hạ lệnh.

“Mẹ Kang Chul, cô hãy đưa thằng bé đến bệnh viện càng sớm càng tốt.”

“Vâng, vâng.”

Trong tiếng gào khóc và rêи ɾỉ vì đau đớn của đứa nhỏ, chủ tịch Jin tiếp tục ra lệnh cho những người còn lại.

“Tất cả đi xuống dưới lầu. Mau lên.”

Có lẽ tôi nên nắm lấy tay mẹ và rời đi cuối cùng.

“Do Yoon, cháu ở lại!”

Tất nhiên. Đây là điều tôi muốn mà.

Khi tôi buông tay mẹ ra, mẹ không thể rời bước vì bất an và lo lắng. Nhưng cuối cùng đành thỏa hiệp trước ánh mắt lạnh lùng của chủ tịch Jin, mẹ cúi đầu và đi xuống dưới tầng.

Chỉ còn lại hai người, Chủ tịch Jin nhìn tôi chằm chằm và nói.

“Cháu đã làm thế à?”

“...vâng.”

“Lý do? Sao cháu lại làm chuyện nguy hiểm như vậy? Đối với anh họ cháu!”

“Nó vốn là của cháu nhưng anh Kang Chul lại đòi chơi trước.”

“Cái gì? Chính vì điều này mà cháu đã làm anh bị thương sao?”

Chủ tịch cau mày tỏ ra tức giận.

“Không ạ, cháu không cố ý làm anh bị thương, cháu chỉ muốn phá hỏng con ngựa đó.”

Nghe được câu trả lời của tôi, ông vô cùng bất ngờ.

“Cháu thà phá hủy những thứ của mình còn hơn là bị người khác cướp đi. Như vậy thì không ai có được...”

Tôi cúi đầu xuống và lí nhí nói.

“Làm như vậy thì sẽ không bị cướp đi?”

“vâng.”

Nhìn biểu cảm của chủ tịch thì tôi đã biết.

Mình thành công rồi.

Hình như ông ấy đang cố nín cười.

Có lẽ với tư cách là một vị vua, ông ấy sẽ cảm thấy sự độc ác và quyết đoán là rất cần thiết. Sẵn sàng ra tay độc ác, thà đạp đổ còn hơn cho người khác dùng. Đây chính là một phẩm tính cần có của kẻ thống trị.

“Mặc dù cháu không cố ý nhưng sự thật là cháu đã làm anh họ bị thương. Cháu phải chịu phạt vì hành động của mình.”

Tôi cúi đầu đi theo sau chủ tịch , giả vờ tự kiểm điểm bản thân.

Ông ấy đưa tôi đến phòng đọc sách.

Tim tôi rung lên khi được bước vào căn phòng này.

Không ngờ tôi có thể ra vào nơi này!