Chương 10: Ông ơi, cháu thích ngựa thật cơ!!!
Tôi liếc mắt nhìn bố mẹ, họ có vẻ vô cùng căng thẳng.
Mặc dù không nói lời nào nhưng chủ tịch Jin Yang Cheol vẫn hướng ánh nhìn lạnh lùng về phía cặp vợ chồng trẻ tuổi nhất ở đây.
Khi ánh mắt hướng về phía anh trai Sang Yoon của tôi, ánh mắt ấy biến thành như nhìn một con côn trùng.
Đến lượt tôi.
Có nên coi như một con côn trùng khác không nhỉ? Nếu không thì là...?
Tôi há hốc miệng ngạc nhiên trước phản ứng của chủ tịch.
“Ôi, thằng nhóc này. Đã bao lâu rồi nhỉ. Ông đã dặn là thường xuyên đến chơi cơ mà, không nghe lời chút nào nhỉ?”
Mặt sắt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt của một người ông hiền từ.
Chuyện gì đang xảy ra?
Chủ tịch Jin Yang Cheol không hề coi bố mẹ tôi là con cái. Nhưng tại sao lại đối xử tốt với tôi như thế này?
Bố mẹ tôi không thuộc nhóm đối tượng được quản lý và phục vụ nên kiếp trước tôi không hề biết mối quan hệ giữa ông cháu của chủ tịch.
Tôi nên phản ứng thế nào đây?
Tôi thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ và phán xét.
Chủ tịch đã ôm lấy tôi và bế lên.
“Nào, ông có một thứ muốn cho cháu xem, cháu có tò mò không?”
Chết tiệt, tình huống này là sao?
**
Chủ tịch đưa tôi đến một căn phòng nhỏ trên tầng 2. Tất nhiên, đó là một căn phòng nhỏ so với kích thước của ngôi nhà này, nhưng nó có diện tích của cả một căn hộ nhỏ.
Ở giữa phòng có đặt một con ngựa nhỏ.
Tất nhiên, đó không phải là một con ngựa sống. Có cả yên ngựa, dụng cụ tập luyện, công tắc điều khiển được gắn trên một cái giá đỡ.
Có lẽ nếu nhấn công tắc kia thì con ngựa sẽ lắc lư. Như để chứng thực suy đoán này, tôi cũng nhìn thấy dây điện đước gắn tiếp nối với giá đỡ đó.
Không chỉ có thế.
Đồ chơi lấp đầy phòng, chắc đây là phòng dành cho những đứa cháu trai của chủ tịch.
“Sao nào? Ông nói rồi mà, ông đã cho người chuẩn bị nó cho cháu đấy. Thích chứ?”
Chủ tịch Jin đặt tôi xuống và nói nhẹ nhàng.
Tôi vẫn chưa dám chắc, có vẻ vị này rất thích tôi.
Tôi rất được lòng người già sao.
Lòng bàn tay, mu bàn tay cũng là thịt, có ai mà không thương con ruột của mình chứ? Ông ấy có trái tim thép nhưng cũng có trái tim của bậc làm cha làm mẹ.
Rõ ràng đó là sự áy náy. Nó thể hiện qua sự quan tâm dành cho tôi. Cũng không thể đổ hết lỗi lên người anh trai Sang Yoon của tôi. Nhưng ông ấy lại không thể rộng lượng tha thứ cho người con gái và đứa cháu trai chính là nguồn cơn của mọi chuyện.
Và với đứa cháu út này.
Có phải tôi đã được miễn tội, nên mới đối xử tốt với tôi?
Đây là khoảnh khắc quan trọng.
Tình cảm của chủ tịch dành cho tôi lớn đến mức nào nhỉ?
Tôi có nên ước lượng và cân nhắc về nó không. Phải thể hiện sự phù hợp với tính cách của một đứa trẻ và thể hiện sự hiện diện của mình nhiều nhất có thể.
Có lẽ, đây là bài kiểm tra đầu tiên của tôi.
Tôi vuốt ve con ngựa.
Và nở một nụ cười vui vẻ hướng về phía chủ tịch Jin. Mặc dù nó không hợp với tôi lắm.
“Ông ơi, cháu thích đồ thật cơ”.
“Cháu nói gì cơ?”
“Cháu thích ngựa thật hơn là ngựa giả ạ, và cháu cũng thích một chiếc ô tô thực sự có thể chạy ngoài đường chứ không phỉa chiếc oto đồ chơi ở đằng kia. Cháu còn muốn một chiếc du thuyền thật có thể ra biển chơi chứ không phải một chiếc thuyền đề chơi trong bồn tắm.”
Chắc ông ấy bất ngờ lắm.
Không, phải nói là rất ngạc nhiên chứ.
Biểu cảm của chủ tịch Jin trở nên đông cứng.
Một người hay cười nói khi tức giận có thể khống chế cảm xúc của mình rất tốt.
“Do Yoon à,.... có có biết mình đang nói gì không?”
Tôi phải trả lời thế nào đây? Ông ấy muốn câu trả lời thế nào?
Tôi trả lời mà không do dự, tùy hứng như một đứa trẻ.
“Có ạ.”
“Là sao? Ý cháu muốn nói là gì?”
“Những thứ đó đều là của ông nội .”
Lần này, ông không giấu được vẻ ngạc nhiên.
“Xe hơi, du thuyền, biệt thự, ti vi,....đều là của ông nội. Tất cả những thứ đó cháu đều thích ạ.”
Lời của trẻ con nói, người lớn sẽ tự hiểu theo ý mà họ muốn hiểu.
Đây là lời nói thật lòng của tôi.
Ông có nghe được ý trong câu nói của tôi không?
Khuôn mặt ngạc nhiên lại trở nên cứng nhắc.
“Hừm, Do Yoon à.”
“Vâng, thưa ông”.
“Nếu cháu muốn sở hữu những thứ cháu vừa nói thì sẽ phải làm rất rất rất nhiều thử thách. Có thể sẽ trải qua rất nhiều việc đáng sợ, thậm chí là mất mạng. Nhưng nếu chỉ thích đồ giả thôi thì sẽ không có chuyện gì. Chỉ là thú vui chơi mà thôi.”
Thậm chí là mất mạng sao?
Lúc đối mặt với cái chết tôi đã rất sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn là sự uất ức.
Nếu muốn trả thù và thâu tóm tập đoang Sunyan thì đương nhiên cần phải trả giá chứ?
Ông nội không hiểu suy nghĩ trong lòng tôi nên liên tục khuyên răn.
“Ví dụ, nếu cháu thực sự muốn cưỡi ngựa, lái xe, đi du thuyền thì cũng cần phải học tập và nhận huấn luyện tương ứng.”
“Ý ông là thành tích học tập ở trường sao?”
“thành tích? ừm, cứ xem như là vậy đi.”
“Vậy cháu phải đạt thứ hạng bao nhiêu thì mới có thể sở hữu một con ngựa thật ạ?”
“Hả? Hahaha..”
Chủ tịch Jin phá lên cười sảng khoái.
Lời tôi vừa nói chắc chắn sẽ nghe giống như, tôi có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng nếu thành tích học tập tốt.
“Bởi vì ngựa là một loài động vật rất đắt tiền... Xem nào...tốt lắm. Nếu trong vòng 1 năm cháu mang về bảng điểm ở mức đó thì ta sẽ mua nó làm quà sinh nhật cho cháu. Thế nào?
Đúng như dự đoán, tôi đã nhận được hồi đáp.
Bây giờ, những gì ông nội muốn từ một đứa cháu 10 tuổi chỉ là việc học hành chăm chỉ.
Yêu cầu cũng không khó lắm đối với tôi, nhưng tôi vẫn tỏ vẻ hoang mang.
“Sao nào? Cháu không tự tin sao. Hahaha...”
Không biết biểu hiện của tôi có dễ thương không nhỉ.
“Không . Dễ như ăn cháo ạ”