Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
___________________
“Thân Hướng Văn?”
Trong phòng riêng, Phó Đình Xuyên ngồi trên sô pha, đùa nghịch cây dao trong tay, lưỡi dao màu bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của ngọn đèn pha lê, trên mũi dao còn có vết máu khô chưa lau.
Người đàn ông tên Thân Hướng Văn mặt sưng phù, máu tươi chảy xuống từ hai bàn tay đan chặt nhau, rõ ràng đây không phải là vết thương do một cái tát của Khương Lạc Lạc tạo thành.
Gã quỳ trên mặt đất, hai chân đều bị trói lại, nếu quỳ hơi cong một chút, thì vệ sĩ liền chỉnh thẳng lại.
Thân Hướng Văn mơ hồ mà lên tiếng, né tránh con dao trong tay Phó Đình Xuyên, đùi run rẩy không ngừng.
“Thân thiếu gia xuất thân từ gia tộc lớn, dù thế nào đi nữa cũng không thể quỳ xuống nhỉ?.”
Phó Đình Xuyên nhướng mày nhìn gã một cái, tựa hồ không hài lòng với thái độ của Thân Hướng Văn.
Thân Hướng Văn này rắm cũng không dám đánh, không còn bộ dáng kiêu ngạo ban đầu, run rẩy động đậy đôi chân không nghe lời của mình.
Sau đó “rít ——” một tiếng.
“Là người của tôi làm việc không đúng, làm tổn thương tới Thân thiếu gia rồi sao?”
Vẻ mặt Phó Đình Xuyên nhàn nhạt “Hôm khác tôi nhất định dẫn Lạc Lạc tới cửa xin lỗi.”
“Không dám không dám……” Thân Hướng Văn hàm hồ mở miệng, trong lòng lại vô cùng hối hận.
Gã nghe nói Phó Đình Xuyên hành sự tàn nhẫn, nhưng không nghĩ tới trước công chúng hắn lại không kiêng dè chút nào, kéo gã vào phòng riêng đánh đập.
Quả thực là cực kì càn rỡ.
Mà đám hồ bằng cẩu hữu của gã, một đám đều bị mời lại đây, mắt thấy gã bị người ta đánh đập dã man mà không nói lời nào.
Thân thể đau đớn cùng phẫn nộ vì bị sỉ nhục trước mặt mọi người, Thân Hướng Văn quỳ trên mặt đất, mỗi một phút một giây đều trở nên dài vô cùng.
“Lạc Lạc nhà tôi còn nhỏ tuổi và nhút nhát, bị Thân thiếu gia dọa như vậy, sợ là buổi tối sẽ gặp ác mộng……”
Mọi người nhìn về phía vị “Tuổi nhỏ nhút nhát” đã đá bạn nhỏ Thân Hướng Văn lăn lộn trên mặt đất kia, khóe mắt không khỏi co giật.
Khương Lạc Lạc cũng ngượng ngùng mà rúc bên người Phó Đình Xuyên, ngoan ngoãn giống cái bình hoa xinh đẹp, hai ngón tay nhỏ cầm quả nho, ngoan ngoãn lột vỏ rồi bỏ vào miệng mình.
Thân Hướng Văn vội vàng liếc nhìn Khương Lạc Lạc “Tôi là đồ khốn nạn, tôi mắt chó coi thường người khác, tôi nói lời không nên nói, tôi cư xử vô lễ, thực xin lỗi Khương thiếu gia……”
Thấy Phó Đình Xuyên không có phản ứng, Thân Hướng Văn quyết tâm, nâng tay lên “Bạch bạch” tát vài cái vào mặt chính mình, gương mặt đã sưng như đầu heo lại thêm hai vết đỏ.
Phó Đình Xuyên cười nhẹ, Thân Hướng Văn nhẹ nhàng thở ra.
Giây tiếp theo, " phập" một vệt ánh sáng trắng lóe lên, có thứ gì đó cắm thẳng vào giữa hai chân gã, Thân Hướng Văn nhìn kỹ vào, thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần——
Con dao mà Phó Đình Xuyên đang chơi trong tay rơi thẳng vào giữa hai chân, lưỡi dao áp sát vào háng gã.Thân Hướng Văn cảm nhận được từng trận lạnh lẽo ngay quần mình, gã thét một tiếng chói tai, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ giống như bị người khác bóp chặt yết hầu.
“Nếu lần sau Thân thiếu gia còn dám mơ tưởng người của tôi, cây dao này chưa chắc sẽ nhắm chuẩn đâu.”
Tinh thần của Thân Hướng Văn hoàn toàn bị sụp đổ, gã bỗng nhiên hiểu được, Phó Đình Xuyên không phải càn rỡ, hắn căn bản là không để bụng! Hắn chưa bao giờ để mình vào mắt!
Thân Hướng Văn lớn tiếng xin tha: “Không dám! Không dám! Tôi không dám nữa!”
“Tha tôi đi Phó tổng! Tôi không dám nữa!”
Trên khuôn mặt thanh từ cao quý của Phó Đình Xuyên lộ ra nụ cười, “Chỉ đùa một chút thôi.”
Hắn đứng dậy vỗ vỗ bả vai Thân Hướng Văn, ân cần nói:
“Trên mặt đất lạnh lắm, đứng lên đi.”
Phó Đình Xuyên một tay ôm lấy bả vai Khương Lạc Lạc, không chút để ý mà nhìn những người có vẻ mặt khác nhau ở xung quanh phòng riêng, “Hôm nay quấy rầy hứng thú của các vị, thật sự thất lễ rồi.”
“Hôm nay tất cả chi phí đều tính vào tài khoản của tôi, coi như tôi cùng Lạc Lạc đền bù cho các vị.”
“Không làm phiền nữa.”
Ra khỏi quán bar, tiếng ồn ào bên trong đã hoàn toàn biến mất.
Gió nhẹ thổi lá cây, xôn xao rung động, thỉnh thoảng có tiếng ve kêu trên cây, âm thanh lảnh lót mà dài lâu.
Khương Lạc Lạc bị Phó Đình Xuyên nắm tay, chậm rãi tản bộ về phía trước, tài xế lái xe, không gần không xa mà theo ở phía sau.
Phó Đình Xuyên không mở miệng, Khương Lạc Lạc cũng không mở miệng.
Thật ra hiện tại cậu rất vui vẻ ——
Tuy rằng Phó Đình Xuyên đã rời đi để che chở bạch nguyệt quang thời thơ ấu của hắn, nhưng không được bao lâu thì hắn vòng trở về để trút giận cho mình!
Bá tổng Phó Đình Xuyên, quả nhiên rất có nghĩa khí!
Đi đến một cái ngã rẽ, Khương Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên tựa hồ cũng mới hồi phục tinh thần: “Về nhà đi.”
Đêm đã khuya, chiếc Cullinan màu đen phóng nhanh, toàn bộ bóng cây hai bên đường bị bỏ lại phía sau, ánh đèn đường nhấp nháy, xuyên qua cửa sổ xe chiếu sáng nửa khuôn mặt của Phó Đình Xuyên.
Xương chân mày hoàn mỹ, mũi cao thẳng, đường cong cằm sắc bén, cả người trông đặc biệt lạnh lùng và bạc tình.
Phó Đình Xuyên rũ lông mi, hơi cau mày, có chút không hiểu được bản thân vừa làm cái gì.
Lớn tuổi như vậy rồi, lại nóng nảy tuyên bố chủ quyền như mấy thằng nhóc và không kiềm nén được lửa giận ngập trời.
Hắn cũng không thể hiểu được, một tiếng trước, sao hắn lại vội vã đưa Bạch Đường ra xe, rồi lại nhẫn tâm từ chối lời đề nghị ở lại của Bạch Đường——
Mấy năm nay, không cần Bạch Đường mở miệng, hắn vẫn quan tâm rất nhiều đối với Bạch gia, chưa bao giờ cướp việc làm ăn của Bạch gia, thậm chí còn thuận nước đẩy thuyền cung cấp lợi ích cho bọn họ.
Mà vào một giờ trước, Bạch Đường uống quá nhiều rượu, túm chặt cổ áo hắn, lần đầu gọi hắn mang theo chút yêu cầu “Anh Đình Xuyên…… Em có chút sợ hãi……”
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên hình ảnh Khương Lạc Lạc ngửa đầu, ngón tay gắt gao túm cổ tay áo hắn, ngoan ngoãn gọi chồng rồi thẹn thùng mà giấu mặt vào trong lòng ngực hắn ……
Liệu cậu có sợ hãi hay không?
Ánh mắt của những người đó như lang tựa hổ mang theo du͙© vọиɠ mà thằng đàn ông nào cũng hiểu, nhìn thẳng vào từng tấc da thịt lộ bên ngoài của cậu, như muốn xé toạc cậu ra mà ăn tươi nuốt sống!
Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào người của Phó Đình Xuyên hắn!
Lửa giận dưới đáy lòng“Oanh” một tiếng mà nhanh chóng thiêu đốt, đường gân trên cổ Phó Đình Xuyên căng chặt, kéo tay Bạch Đường xuống, xoay người trở về……
……
“Về đến nhà rồi!”
Âm thanh vui vẻ bên tai, Phó Đình Xuyên nhìn sang bên kia, Khương Lạc Lạc tựa vào cửa sổ xe nhìn đường, chỉ để lại cho hắn một cái ót tròn xoe.
Cực kì không tim không phổi.
Bữa tối, đầu bếp nấu món Trung Hoa. Trong lúc Khương Lạc Lạc ăn một miếng dứa và thịt tẩm bột chiên sốt chua ngọt, thì Phó Đình Xuyên nghe điện thoại.
Giọng nói Tần Tranh mang theo chút men say, âm thanh phía sau rất ồn ào.
“Đình xuyên, người anh em, thực xin lỗi…… Tôi không nghĩ cậu lại coi trọng đứa nhỏ kia như vậy……”
“Dù gì cũng có Bạch Đường ở đây, tôi còn tưởng rằng cậu nuôi cậu ta để cho vui……”
Biết Tần Tranh là muốn giải thích việc hắn ta không có ra tay lúc Thân Hướng Văn quấy rầy Khương Lạc Lạc, Phó Đình Xuyên nhàn nhạt đáp lại.
“Lúc trở về chắc cậu ta náo loạn với cậu đúng không? Ai bảo lúc ấy cậu mang Bạch Đường đi mà không quay đầu lại.”
Tần Tranh thổn thức một tiếng, “Loại người này đều cậy sủng mà kiêu lại thích ghen tuông, cậu đừng chiều cậu ta quá, nếu không sau này cậu sẽ gặp phiền toái lớn.”
Phó Đình Xuyên quay đầu nhìn Khương Lạc Lạc đang vui vẻ chọn miếng thịt, trên mặt không có chút cậy sủng mà kiêu hay ghen tuông……
Phó Đình Xuyên nhíu mày: “Em ấy rất vui vẻ, không gây sự cũng không tức giận.”
Tần Tranh: “Vậy trong lòng cậu ta chắc chắn không có cậu!”