Chương 8

Nhưng tiếng phu nhân này thật sự khiến nàng chột dạ, nàng không khỏi lo lắng, nếu ngày nào đó Tấn vương không đến nữa, nàng sẽ đứng ngồi không yên, không nói đến việc bị nô tài ở dưới gây sức ép, chỉ sợ ngay cả nữ nhân trong phủ cũng muốn lột da nàng xả giận, vì thế Mai Tố Tố chẳng sợ ăn không tiêu một bữa, nàng hạ quyết tâm, nhất định phải buộc chặt nam nhân này bên người, phải cố hết sức lấy lòng hắn.

Được rồi, tuy nàng đến từ hiện đại, tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến hơn hai mươi năm, nhưng hiện tại khi nói đến chuyện sống chết, những thứ đó đều là cái rắm.

Mai Tố Tố cũng không dám lại gần quấy rầy hắn, nàng cũng biết dè chừng, chỉ ngồi bọc khăn ở một góc chờ hắn, ánh mắt trông mong chờ hình bóng người, ngoại trừ làm việc này mỗi ngày, hai người cũng chẳng có thời gian bồi dưỡng tình cảm, vậy mà hắn vẫn thản nhiên ngồi luyện chữ.

Tại sao lại buồn tẻ đến mức muốn đi ngủ một giấc thế này?

Thật sự khiến người ta không thể hít thở.

Cũng không biết có phải do ánh mắt của Mai Tố Tố quá đỗi nóng bỏng hay không, Tấn vương điện hạ hình như chịu không nổi nữa, cuối cùng hắn hạ bút xuống, thật hiếm có mà ngẩng đầu lên nhìn người kia, đối mặt với ánh mắt chờ mong của Mai Tố Tố, động tác của hắn hơi khựng lại, lập tức hắn mở miệng quát một câu không nặng không nhẹ: “Còn ra thể thống gì nữa?” Nhưng không giống đang tức giận, hắn lại cúi đầu đổi sang tờ giấy khác, bàn tay trái nâng lên vẫy vẫy với Mai Tố Tố.

“Lại đây giúp bổn vương mài mực.” Giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều, hóa ra luyện chữ còn có tác dụng này.

Theo động tác của hắn, những sợi tóc dài màu đen huyền trên vai hắn buông dài xuống trước ngực.

Mai Tố Tố vừa nghe được lời này, nàng vội vàng đứng dậy, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp: “Thϊếp thân giỏi mài mực nhất, đảm bảo khiến chữ Vương gia viết ra đã đẹp còn đẹp hơn.”

Bước chân vui vẻ bước sang chỗ hắn.



Tấn vương nghe xong lời này, động tác hơi khựng lại một chút, không hiểu sao đột nhiên nhớ lại việc ngày xưa mình vừa kinh sợ, lại vừa ngưỡng mộ tài năng của Trạng Nguyên lang Trầm Ngạn Thanh, ngay cả phụ hoàng cũng tán thưởng tài hoa của người nọ hết lời.

Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Mai Tố Tố một cái, vẻ mặt có chút phức tạp.

Có điều vừa nhìn thấy nàng đang điều chỉnh tư thế, chuẩn bị mài mực, cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt nhạt dần, ngược lại sắc mặt hơi đen: “Ngươi chuẩn bị mài như vậy?”

Mai Tố Tố vừa nghe vậy, nàng vô thức nhìn người kia, thấy gương mặt đen sì của Tấn vương, nàng trừng mắt nhìn, thu lại Lan Hoa Chỉ đang giơ lên, bàn tay cầm toàn bộ mẩu mực, giọng điệu mơ hồ hỏi lại: “Như vậy sao?”

“Bình thường Trầm Ngạn Thanh dạy ngươi thế nào?”

Sắc mặt Tấn vương âm trầm, trong ánh mắt như đang đè nén sự bực bội.

Sự bực dọc này cũng không phải tự nhiên mà có, chẳng sợ người trước mặt chỉ là thϊếp thất không quan trọng, dù là bất cứ nam nhân nào, khi nghĩ đến nam nhân trước trong đời nữ nhân của chính mình, tâm trạng chắc chắn đều không tốt.

Mai Tố Tố vừa nghe thấy cái tên này liền đau đầu, đang êm đẹp tự nhiên nhắc đến cái tên này làm gì, nàng nói thế nào cũng không ổn, nàng dè dặt mở miệng: “Thϊếp thân bị phong thái hơn người của Vương gia làm mờ mắt, trong chốc lát không nhớ rõ phải mài thế nào.”

Sau đó ném ánh mắt oan ức về phía nam nhân kia.