Chương 6

Trong đầu nàng cố gắng nhớ lại những từ chuyên ngành năm xưa trong bài thi đọc hiểu, nếu sớm biết sẽ bị kiểm tra như vậy, nàng đã sớm học thuộc một, hai bài thơ, như vậy sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

Nhưng thật đáng tiếc.

Bàn tay đang đặt trên quyển sách của Tấn Vương hơi cử động, nhíu mày, dường như cảm thấy hơi ngạc nhiên, hắn đột nhiên lên tiếng ngắt lời nàng: “Ồ? Ngươi còn có thể nhìn ra tấm lòng yêu nước thương dân?”

Hắn cười khẽ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua từng dòng chữ, khóe miệng hơi cong lên: “Vậy đó là người nào, ngươi mau chỉ cho bổn vương xem.”

Đồng thời liếc mắt sang nhìn nàng... Đôi con ngươi đen tuyền dừng lại trên người nàng, không rõ cảm xúc trong mắt là gì. Nhưng khóe miệng cong lên, dường như đang nở nụ cười nhạt: “...”

Nàng nghi ngờ hắn cố tình.

Vẻ mặt Mai Tố Tố cứng đờ.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, phải làm thế nào bây giờ? Những lời vừa rồi đều do nàng bịa ra.

Thấy nàng không nói lời nào, nam nhân hơi nhướng mày.

Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt Mai Tố Tố, thản nhiên đánh giá thật kĩ nàng, ánh mắt hơi lạnh, ánh mắt quét đến đâu, nàng như cảm nhận được lưỡi dao bằng băng lướt qua da thịt.

Rõ ràng vẫn là người kia, nhưng trong chốc lát khí thế trên người lại rét lạnh, sắc bén.

Trước khi xuyên qua, Mai Tố Tố chỉ là một sinh viên bình thường, người có địa vị cao nhất trong trường học của nàng chính là tên hiệu trưởng ục ịch béo tròn, mỗi lần nhìn thấy, nàng chỉ dám liếc mắt một cái từ xa.



Cái gì mà khí thế của bậc bề trên, nàng không biết, cũng không không có cơ hội được biết.

Hôm nay xem như được mở mang tầm mắt rồi.

Cảm thấy thái độ của nam nhân này thay đổi còn nhanh hơn mấy con cún.

Lá gan Mai Tố Tố cũng lớn, nàng nhất định không thể chịu thua hắn, nàng nhìn đến quyển sách hắn đang chìa ra trước mặt, do dự vươn tay ra: “Ngay ở... ngay ở...”

Ánh mắt không nhịn được mà liếc về phía cửa, hi vọng tên thái giám kia có thể nhanh chóng lại đây, đáng tiếc nàng trông mòn con mắt vẫn không thấy người đâu.

Nước miếng cũng nghẹn lại, nàng kiên trì đối chọi với ánh nhìn nặng nề của nam nhân, dường như lá gan cũng run lên, vì để che giấu sự thật, nàng còn ra vẻ bình thản nhận lấy quyển sách, sau đó cúi đầu làm như nàng thật sự đang tìm: “Ta... tìm xem. Buổi chiều thấy nhiều lắm, nhưng hiện tại không nhớ rõ...”

“Phì”

Tấn vương không nhịn được mà phát ra âm mũi.

Hắn không hề nhìn người kia, dường như lười tính toán với nàng, hắn cầm lấy chén trà trên bàn rồi uống một ngụm, sau khi hắn buông chén xuống, một bàn tay còn gõ lên bàn theo nhịp, dường như đang chờ nàng đưa ra câu trả lời.

Đồ ăn cũ trên bàn đã sớm được hạ nhân thay thế, ngay cả ấm trà cũng là ấm mới.

Chén trà hắn dùng hẳn là đồ hắn đặt làm riêng, màu sắc chiếc chén sứ cực kì xinh đẹp, nhẵn nhụi bóng loáng, hoa văn hình hoa sen, cũng không biết loại trà hắn uống là gì, dường như rất thơm ngon, khiến tâm trạng tốt lên nhiều, màu nước trà là màu đỏ rực rỡ, tuy không hài hòa với màu xanh nhạt dịu nhẹ của chén trà, nhưng không ngờ lại quá mức xinh đẹp chói mắt. Trong lòng Mai Tố Tố cảm thấy chột dạ, nàng cố gắng duy trì vẻ thản nhiên trên mặt, nàng không nhịn được mà âm thầm hộc máu, không phải vì hắn thích dáng vẻ này của Lâm Ấu Vi nên nàng mới muốn học đòi sao, muốn thử học thêm chút văn vở, không ngờ mới ngày đầu học đòi đã có bất ngờ xảy đến.