Chương 12

Ngoài miệng nói lời khách khí, nhưng ngữ khí lại không phải như vậy.

Hạ nhân vương phủ này đều là nhân tinh, trong lòng ai cũng có một cái cân, trong lòng Mai Tố Tố cũng rõ ràng, trong mắt những hạ nhân này chỉ sợ ngay cả một ma ma bình thường nàng cũng không bằng.

Cũng may nàng cũng không quan tâm những thứ này, nhìn thoáng qua Hoa Nùng bên cạnh.

Hoa Nùng tiến lên một bước, cười sảng khoái: "Tỷ tỷ, phiền tỷ giúp chủ tử nhà ta thông báo một tiếng, Vương gia kêu chủ tử nhà ta tới nói chuyện với phu nhân.”

Nha hoàn nghe xong lời này, trên mặt do dự.

Nhìn Mai Tố Tố bên cạnh một cái, trong mắt vừa đề phòng vừa khinh bỉ.

Đại khái là cho rằng nàng đang định giở trò gì.

Nhưng lần này có danh tiếng của vương gia, nàng ta rốt cuộc cũng không dám không báo, dù sao chủ tử chân chính trong phủ này vẫn là Vương gia.

Hướng Mai Tố Tố hành lễ qua loa , xoay người tiến vào viện tử.

Mai Tố Tố cùng nha hoàn đứng ở bên ngoài viện tử chờ, cũng không có ai mời các nàng đi vào uống chén trà, chủ tử có quyền lực đúng là không giống nhau, Mai Tố Tố trong lòng chua xót.



Mặt trời quá lớn, Mai Tố Tố kéo Hoa Nùng chạy đến dưới bóng râm bên góc tường chờ, dùng tay quạt gió.

Hoa Nùng bĩu môi, nhỏ giọng oán giận: "Quả thật là quá quá xem thường người khác mà.”

Mai Tố Tố trừng mắt nhìn nàng một cái, bảo nàng đừng nói gì.

Bình thường pháo hôi cũng chỉ có đức hạnh này.

Đợi một lát, nha hoàn vừa rồi đi ra, quay đầu tìm một vòng, nhìn thấy chủ tớ Mai Tố Tố chật vật trốn ở dưới chân tường, trong mắt mang theo vài phần khinh thị, sau đó cũng không khách khí nói: "Phu nhân nhà ta đang nghỉ ngơi, Mai phu nhân vẫn nên trở về đi.”

Hoa Nùng nhíu mày muốn nói chuyện.

Mai Tố Tố vội vàng giữ chặt người, tốt tính cười nói: "Vậy tỷ tỷ nghỉ ngơi cho tốt nhé, muội muội ngày khác lại tới quấy rầy.”

Hướng về phía cửa tiểu viện phúc thân, hành lễ, rồi xoay người kéo người rời đi.

Hoa Nùng còn muốn nói chuyện, Mai Tố Tố đã liếc mắt nhìn qua.

Nha đầu này cũng không biết là do ai đưa tới đây, còn không quy củ bằng nàng.



Đi được đoạn xa, Mai Tố Tố hạ thấp giọng nói: "Ngươi muốn chết, ta không ngăn cản ngươi.”

Hoa Nùng vội vàng cúi đầu, rụt cổ đi theo Mai Tố Tố.

Mai Tố Tố đi rồi, nha hoàn trở về viện bẩm báo.

Đại nha hoàn bên cạnh Lâm Ấu Vi sau khi biết chuyện liền vào phòng bẩm báo.

Nữ nhân thần sắc thanh lãnh, ngồi ở trước cửa sổ đọc sách, nghe xong lời này, thần sắc không có bất kỳ dao động gì.

Ngược lại ma ma hầu hạ bên cạnh, nhân cơ hội tiến lên một bước, công phu đưa tay thêm trà uyển chuyển khuyên nhủ: "Phu nhân, vị chủ tử này tựa hồ đã thông minh hơn một chút, ngài cũng phải suy nghĩ cho mình nhiều một chút mới đúng.”

Chiếu theo lời bà ta nói, lúc trước cho dù là thân phận gì, hôm nay vào vương phủ, đều là nữ nhân của Vương gia, vị chủ tử mới này của bà ta, rõ ràng là có được sự sủng ái nhất, lại hết lần này tới lần khác tỏ thái độ người lạ chớ đến gần, cũng không biết nhiệt tình của Vương gia còn có thể chống đỡ được bao lâu?

Không thấy Vương gia sủng hạnh Mai phu nhân sao? Cứ tiếp tục như vậy, thật sự rất khó nói, bà ta cũng sốt ruột thay nàng.

Lâm Ấu Vi hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ma ma, con không giống cô ấy."

Dường như nàng ta rất khó chịu khi bị so sánh với Mai Tố Tố.