Chương 10

“Ừm.” Mai Tố Tố ngoan ngoãn gật đầu, dường như thật sự mệt rồi, nàng còn khẽ ngáp một cái, nàng cọ cọ mặt lên vòm ngực rắn chắc của nam nhân, sau đó nhắm mắt lại.

Nhưng sau lưng nàng cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Liệu Trầm Ngạn Thanh có đưa gì đó cho “Mai Tố Tố” không?

Hắn quả thực đã đưa nàng một vật, đó là một khối hồng ngọc có hoa văn rồng, được bảo quản rất tốt, hắn nói đừng cho người khác biết, thật ra như vậy cũng không thể đổ lỗi cho Trầm Ngạn Thanh, nói hắn bất công được, có thể hắn thật sự đã sớm biết trước, rằng Mai Tố Tố là người duy nhất có khả năng sống sót về sau. Tính tình của Lâm Ấu Vi kia như vậy, nếu không có Tấn vương, chỉ sợ nàng ấy thà chết chứ không làm kĩ nữ, nếu thật sự vào giáo phường, Lâm gia cũng không để nàng ấy sống sót. Nhưng Mai Tố Tố không giống vậy, nàng là thϊếp, nếu Mai gia thật sự muốn cứu nàng, nàng vẫn có thể sống sót.

Ngọc bội được nguyên chủ giấu trong yếm, Mai Tố Tố cho rằng như vậy có chút lộ liễu, vì thế nàng liền giấu trong mái tóc giả. Nàng chắc chắn sẽ không nói, càng không thể tiết lộ cho Tấn vương, thứ này vừa nhìn đã biết là thứ nguy hiểm, nói không chừng nàng vừa nói ra đã bị gϊếŧ chết để bịt miệng, như vậy thật sự quá thảm.

Tấn vương đã đi từ sáng sớm, trước khi đi chống lại ánh mắt dục ngữ còn nghênh của Mai Tố Tố, tựa hồ cảm thấy không nói gì thì có chút băn khoăn. Hắn là người đa nghi, sợ Mai Tố Tố nhớ tới câu hỏi tối hôm qua trước khi đi ngủ trong lòng sinh cảnh giác, dừng một chút, thuận miệng nói một câu: "Rảnh rỗi thì đi thăm Lâm thị đi.”

Lâm thị chính là chính thê Lâm Ấu Vi của Thẩm Ngạn Thanh, hắn xưng hô là Lâm thị, ngược lại nghe giống như nữ nhân của hắn vậy.

Được rồi, đó là nữ nhân của hắn.

Nhưng đại ca, ngươi để cho ta đến thăm Lâm thị, không sợ hai người bọn họ nháo lên sao?



Nhưng nàng vẫn phải bày tỏ thái độ, Mai Tố Tố phảng phất không cảm thấy có chỗ nào không đúng, còn cảm kích nhìn Tấn Vương: "Vương gia, ngài yên tâm, nếu ngài có thể tiếp tục để thϊếp thân ở lại trong phủ, thϊếp thân cam đoan sẽ không bao giờ phạm sai lầm tương tự nữa, về sau sẽ sống chung với tỷ tỷ thật tốt, không chọc ngài tức giận.”

Nói xong còn có chút lấy lòng cười cười: "Hôm nay thϊếp liền đi xin lỗi tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ tha thứ cho thϊếp.”

Về phần người ta có tiếp nhận hay không, thì không liên quan đến nàng.

Kỳ thực Tấn vương nói xong liền hối hận, nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy hắn không thể quá tốt với nữ nhân này, tuy rằng không tới tiểu viện này vài ngày, nhưng cũng nhìn ra nữ nhân này đang hếch mũi lên mặt, vì thế liền không nói cái gì nữa.

"Tùy ngươi."

Hắn bỏ lại một câu rồi rời đi.

Mai Tố Tố trong mắt tràn đầy tình ý nhìn theo người rời đi, mấy người đã đi xa, còn làm bộ cảm thán nha hoàn bên cạnh một câu: "Tấn vương điện hạ quả thật là anh tuấn tiêu sái, đến bóng lưng đi đường cũng đặc biệt mê người.”

Nàng đứng ở cửa, giơ tay vịn cánh cửa, tựa hồ có chút chịu không nổi, thân hình xinh đẹp yếu đuối tựa vào khung cửa, si ngốc nhìn, trong chốc lát còn chưa nỡ rời đi.

Nha hoàn Hoa Nùng cảm thấy, cũng khó trách vị chủ tử này được sủng ái, nhìn bộ dáng chân thật này, sợ là Vương gia cũng không nghĩ tới vị này thật sự để tâm.