Chương 26: Khinh bạc Vương gia
Cung Tuyết Thiến nhìn bóng lưng của bọn hắn, những hoàng tử này thật đúng là đẹp đến ngây người, nhưng mà cũng không có gì kỳ lạ nha, hoàng huynh là đệ nhất mỹ nam, đệ đệ đương nhiên làm sao có thể kém hơn được? Tối thiểu có thể có một nửa gien là giống nhau .
“Này, ngươi đang ở đây nghĩ cái gì?” Thập tứ Vương gia Mộ Dung Vũ, đột nhiên kêu lên ở bên tai của nàng .
Cung Tuyết Thiến như bị một tiếng chuông cảnh tỉnh, mới hồi phục lại tinh thần,“Ngươi là đang kêu tên ta phải không? Đúng rồi ngươi tên là gì?”
“Mộ Dung Vũ.” Hắn ngược lại rất ngạc nhiên nhìn nàng hỏi: “Ngươi thật là tiểu thϊếp của hoàng huynh ta sao?”
“Không phải.” Cung Tuyết Thiến không hề nghĩ ngợi liền phủ nhận nàng chỉ là chính mình thôi.
“Đúng nha, Bổn vương đã nói rồi? Hoàng huynh làm sao có thể cưới một một cô bé cơ chứ.” Mộ Dung Vũ lầm bầm lầu bầu, sau đó mới hỏi: “Ngươi tên là gì? Ngươi hát thật là dễ nghe về sau bổn vương rảnh rỗi sẽ tới nghe ngươi ca hát.”
“Vương gia, ta rất bận rộn.” Mặt Cung Tuyết Thiến đen lại, nàng không phải là ca kỹ, cũng không có nghĩa vụ hầu hạ hắn.
“Việc gì?” Mộ Dung Vũ vừa lấy tay khoát khoát lũ cá,vừa cảm thấy rất hứng thú hỏi.
Cung Tuyết Thiến trợn mắt nhìn thẳng vị Vương gia này, thoạt nhìn, so với nàng có lẽ còn nhỏ tuổi hơn, thật lòng nàng cũng không muốn dụ dỗ một tiểu hài tử, lập tức đứng dậy nói: “Vương gia, ngài tự mình xem, ta cáo lui trước.” Nói xong vừa định lui đi.
“Không cần đi, ở lại bồi bổn vương cho cá ăn.”
Mộ Dung Vũ đưa tay lên định giữ chặt nàng ai ngờ dùng sức quá mạnh, Cung Tuyết Thiến đứng không vững, thân mình liền rơi vào trong hồ nước. Nàng cũng theo bản năng vươn tay bắt lấy cánh tay hắn, cứ như vậy kéo hắn cùng nhau rơi xuống nước.
Bùm bùm hai tiếng, bọn họ cư nhiên ngã xuống hồ nước.
“Vương gia, tiểu thư.” Tiểu Vân ở trên bờ bị dọa kêu lên sợ hãi, hoàn toàn đã quên phản ứng.
Cung Tuyết Thiến chao đảo trong nước vài cái, may mắn nàng đã từng học bơi, tuy rằng không phải tốt lắm nhưng là ít nhất sẽ không bị chết đuối.
“Cứu mạng cứu mạng.” Trong hồ nước lộ ra Mộ Dung Vũ đang liều mạng lấy tay quơ lung tung trong nước.
Nghe được tiếng kêu cứu, Cung Tuyết Thiến vội vàng bơi đến bên cạnh hắn, định lôi hắn theo nàng, nhưng thân hình nàng vốn nhỏ bé gầy yếu, căn bản là mang theo hắn không nổi, nhìn lên bờ thấy Tiểu Vân đang đứng bất động sợ ngây người hô lên: “Mau gọi người đến.”
Tiểu Vân lúc này mới kịp phản ứng vội vàng hét to: “Người đâu tới mau, Nhân Vương cùng tiểu thư rơi vào trong nước .”
Tiếng hét hoảng sợ rất nhanh chóng đã làm kinh động đến thị vệ bên cạnh cùng các vị vương gia đang nói chuyện trong đại sảnh.
“Không hay, nhất định là tiểu thập tứ rồi.” Mộ Dung Phong lập tức đứng dậy, sắc mặt kinh sợ liền hướng ngoài phòng chạy vội đi.
“Thập tứ đến đây?” Mộ Dung Trần sắc mặt cũng trầm xuống, theo sau đi theo ra ngoài.
Mặt các Vương gia khác cũng biến sắc, lập tức đuổi theo.
Trong hoa viên Cung Tuyết Thiến cả người ướt đẫm, nhìn thập tứ vương gia gần như đã hôn mê đang thở phì phò.
“Mau truyền Thái y.” Một thị vệ cuống quít phân phó nói, người bên cạnh vội vàng chạy nhanh ra ngoài.
“Tránh ra.” Cung Tuyết Thiến đi tới, từ trong đám người chui qua chỉ vào một người thị vệ nói : “Ngươi mau dùng sức ấn vào bụng của hắn, đem tất cả nước mà hắn uống vào làm cho ói hết ra.”
Thị vệ chần chờ một chút không biết có nên tin tưởng lời nói của nàng không.
“Mau lên, Vương gia có xảy ra chuyện gì, ngươi gánh vác nổi không?”Cung Tuyết Thiến nghiêm sắc mặt.
Đám thị vệ không dám chần chờ dùng sức ấn vào bụng của Mộ Dung Vũ, rất nhanh chóng nước từ trong miệng của hắn trào ra rất nhiều, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
“Tốt lắm ngươi lui qua một bên đi.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, mới ngổi xổm xuống, lấy tay nắm mũi hắn, miệng đối miệng, dùng hô hấp nhân tạo rất đúng cách.
Thị vệ bên cạnh cùng hạ nhân trong Vương Phủ đều mở to mắt kinh ngạc nhìn nàng nàng đang làm gì đó? Khinh bạc Vương gia sao?
Lúc Mộ Dung Trần, Mộ Dung Phong đuổi tới thì đã nhìn thấy một màn như vậy.