Chương 18: Nói hay hơn hát
Trong đại sảnh, Mộ Dung Trần ngồi ở phía trên, tay cầm chén trà khẽ nhấp.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tiểu Vân vội vàng hành lễ, còn lấy tay giựt giựt góc áo Cung Tuyết Thiến.
“Thϊếp thân tham kiến Vương gia.” Nàng nói không chút tình nguyện.
Không đợi Mộ Dung Trần lên tiếng, ngoài cửa đã truyền đến một tiếng khóc bi bi thảm thảm.
“Vương gia, người nhất định phải làm chủ cho thϊếp.” Mai Cơ cùng Lan Cơ ở hai bên đỡ lấy Tình Cơ đi vào.
Mộ Dung Trần nhìn thấy bên mặt nàng ta bị phá, ánh mắt cả kinh, lạnh lùng nói:“Ai làm? Trong Vương phủ có ai dám đả thương nàng như vậy?”
“Vương gia, là Tuyết Cơ muội muội cào mặt thϊếp.” Tình Cơ vừa khóc vừa lấy tay chỉ mặt Cung Tuyết Thiến, trong lòng hận không thể gϊếŧ nàng, nhưng biểu hiện bên ngoài lại bày ra bộ dáng nhu nhu nhược nhược.
Nàng? Mắt Mộ Dung Trần chuyển hướng sang phía nàng, một đứa trẻ gầy tong teo có thể cào mặt nàng ta như vậy, khiến cho hắn có phần hoài nghi, nhưng vẫn không biểu hiện ra mặt, ánh mắt lạnh lùng nói: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi có thể nói được gì?”
“Vương gia, người tin sao?” Cung Tuyết Thiến vô tội chớp chớp mắt, mọi người cùng nhau giả bộ, sao nàng không thể, nàng chỉ mới mười tuổi nha.
“Tại sao ta không được tin?” Mộ Dung Trần không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, hơi xiêu lòng, nhưng vẫn lạnh lùng nói, tuy rằng hắn quả thật có vài phần hoài nghi.
“Vương gia, tỷ tỷ cao hơn ta, ta chính là với tay cũng sẽ không với tới mặt của nàng, còn nữa, tỷ tỷ là người ngốc sao? Đứng yên đợi ta cào, không né tránh sao? Người thường đều có thể nhìn ra, huống chi là Vương gia anh minh cơ trí, là người luôn nhìn rõ mọi việc.” Cung Tuyết Thiến vô tội quẹt quẹt miệng nói, cuối cùng còn không tiếc nịnh hắn mấy câu. Không phải đã nói sao? Ngàn sai vạn sai, vuốt mông ngựa không tồi nha.
Mộ Dung Trần kinh ngạc nhìn nàng, vì sao nàng trở nên thông minh như vậy?
“Ngươi nói cái gì?” Tình Cơ tức giận nói, sau đó quỳ gối, “Vương gia nên vì thϊếp làm chủ, Vương gia nếu không tin có thể hỏi, Mai Cơ cùng Lan Cơ làm chứng cho thϊếp.”
“Dạ, Vương gia, thϊếp tận mắt nhìn thấy Tuyết Cơ cào mặt Tình Cơ bị thương.” Mai Cơ cùng Lan Cơ vội vàng làm chứng.
“Đúng không?” Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm Cung Tuyết Thiến, ánh mắt thâm thúy khiến cho người ta nhìn không rõ hỉ nộ của hắn.
“Vương gia nói xem, hôm qua ta chính là bị Vương gia nhốt vào phòng tối, sao có thể làm bị thương tỷ tỷ chứ.” Cung Tuyết Thiến giả bộ một thân vô tội, hi vọng các nàng tự nói ra chân tướng, cùng lắm nàng được tính là phòng vệ chính đáng.
“Ngươi chính là ở trong phòng tối đả thương ta.” Tình Cơ không hề nghĩ ngợi nói, Mai Cơ cùng Lan Cơ ngăn cản không kịp, nhìn mắt nàng đều là nén giận, nàng ta cũng lập tức tỉnh ngộ tự biết mình nói sai, Vương gia rất không thích các nàng nhiều chuyện.
“Các ngươi đến phòng tối làm gì?” Sắc mặt Mộ Dung Trần lãnh đạm, giọng nói cũng trở nên rét lạnh.
“Vương gia, thϊếp là muốn xem Tuyết Cơ muội muội, muội ấy nhỏ như vậy không biết có chịu nổi âm khí phòng tối kia hay không? Cho nên sáng sớm tìm Tình Cơ cùng Lan Cơ đến thăm nàng, ai ngờ được muội muội không cảm kích, lại còn đả thương Tình Cơ.” Mai Cơ lập tức quỳ xuống giải thích, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Ai nha, trong lòng Cung Tuyết Thiến thật tức giận, nàng cuối cùng cũng biết cái gì gọi là nói hay hơn hát, nhưng nàng cũng không phải chịu để yên như vậy, nghĩ vậy liền tiếp tục chớp mắt vô tội nói: “Tỷ tỷ, muội muội thật cảm tạ các người đến thăm, cho nên mới dùng sức cào mặt Tình Cơ tỷ tỷ coi như đáp lễ.”