Chương 12: Phòng tối âm u
Bên trong phòng tối của Vương phủ.
Cung Tuyết Thiến nhìn ngó xem xét xung quanh, nơi này đúng thật là phòng tối, trừ bên trên có một cái ô vuông đại khái giống cửa sổ khoảng chừng 30 centimet, còn lại bốn phía đều là vách tường không một khe hở, ánh sáng duy nhất chính là theo nóc nhà kia chiếu xuống, giống như một ngọn đèn sân khấu, may mắn còn có một chút sáng, khiến nàng không đến mức sợ hãi mà hét lên.
“Tiểu thư, người sợ không? Nô tỳ sợ.” Tiểu Vân cuộn người lại, lấy tay ôm người mình, thân người nàng không ngừng run rẩy.
“Tiểu Vân không phải sợ, sợ cái gì? Không có gì đáng sợ hết.” Cung Tuyết Thiến không muốn nói đến, không phải chỉ là một cái phòng tối sao? Tuy rằng nàng cũng cố gắng trấn tĩnh sợ hãi của mình.
“Tiểu Thư, người mất trí nhớ đương nhiên không nhớ rõ mọi việc ở nơi này, nhưng nô tỳ biết, cho nên nô tỳ sợ.” Tiểu Vân gắt gao dựa vào người nàng.
“Việc gì?” Cung Tuyết Thiến tò mò hỏi, chẳng lẽ chết người sao? Nghĩ vậy, trong lòng cũng khẩn trương lo lắng.
“Nô tỳ cũng chỉ nghe nói, trước kia có một nha hoàn phạm lỗi, bị nhốt vào trong phòng tối, cách hai ngày mới có một người đến đưa cơm cho nàng, phát hiện nàng toàn thân đầy máu, nằm trên đất, mắt đã bị nàng tự mình moi ra vứt bên cạnh, trên vách tường là ba chữ viết bằng máu, ‘ta bị oan’.” Tiểu Vân kể lại, nói đến đoạn toàn thân đầy máu, thân thể không ngừng dán sát vào nàng.
“Thật không?” Trong lòng Cung Tuyết Thiến đã có chút sợ hãi, trong đầu tưởng tượng cảnh một người lấy tay móc hai mắt của mình, không khỏi rùng mình, nhưng mà nàng cũng thật nể phục tính cách mạnh mẽ của nàng ấy.
“Tiểu thư, mọi người nói nàng ta có thể âm hồn bất tán, vẫn quanh quẩn trong phòng tối này?” Tiểu Vân càng nói càng sợ, đã nhịn không được mà ôm lấy nàng.
“Tiểu Vân, sẽ không có đâu, oan có đầu nợ có chủ, cho dù nàng ấy muốn báo thù cũng không đến tìm chúng ta.” Cung Tuyết Thiến an ủi, không hay biết chính mình đã sớm bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng chỉ cảm thấy nơi này thật âm u, nơi nơi đều là gió lạnh, mặc dù đổ mồ hôi, nhưng tóc gáy đều dựng đứng, ở nơi tối kia dường như có một bóng trắng lay động, nàng cố nén không để mình kêu lên, trong lòng cũng không ngừng an ủi mình trên đời này không có ma quỷ, chỉ là gạt người thôi.
“Tiểu thư, nô tỳ phát hiện từ lúc người mất trí nhớ thật sự thay đổi rất nhiều, giống như lập tức trưởng thành, nhưng không khác với trước kia là càng thêm phần lỗ mãng, người không biết hôm nay người làm nô tỳ sợ thế nào đâu, tiểu thư sao có thể nói chuyện với Vương gia như vậy, lần sau đừng như vậy nữa. Nô tỳ đã từng hứa với lão gia chăm sóc cho tiểu thư thật tốt, không để cho tiểu thư chịu sự trừng phạt nào.” Tiểu Vân ôm nàng, đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Ừ, ta hứa với ngươi.” Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, biết nàng thật sự quan tâm đến mình, không thể giải thích nhiều với nàng, chỉ có thể làm cho nàng yên tâm.
“Tiểu thư…” Tiểu Vân ngập ngừng, vẻ mặt lo lắng, nhưng không nói tiếp nữa, bởi vì nàng không biết mình cùng tiểu thư đã từng chịu trừng phạt như thế nào, tiểu thư không biết cũng tốt.
“Làm sao vậy Tiểu Vân?” Cung Tuyết Thiến hỏi, nhưng lại không thấy rõ lo lắng trên mặt nàng.
“Không có gì, tiểu thư, người mệt không? Dựa vào người nô tỳ ngủ một chút đi.” Tiểu Vân chuyển đề tài.
“Cám ơn ngươi, Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến cảm động nói, nàng cùng lắm cũng chỉ là một đứa nhỏ mười hai tuổi, đã phải chăm sóc người khác, thật không biết nên cảm tạ hay oán hận xã hội phong kiến này.
Kẹt kẹt… cửa sắt nặng nề đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra.
Cung Tuyết Thiến theo bản năng đứng bật dậy, ôm nhau chặt hơn nhìn người mới tới.