Phải biết rằng, ở thời cổ đại, đám quan lại hay quyền quý thường là những kẻ kiêu căng, ngạo mạn, chẳng quan tâm bản thân có thích hay không, chỉ cần là nữ nhân đã theo họ, thì sẽ bị coi là tài sản riêng của họ. Chỉ cần nữ nhân này không rời đi, họ sẽ đưa vào hậu viện rồi nuôi dưỡng, cũng không quan tâm nàng sống hay chết thế nào.
Bùi Cảnh Chi nghe lời này, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Bẩm đại công tử, nô tì đã nghĩ như vậy." Tô Khuynh Khuynh gật đầu.
Ánh mắt Bùi Cảnh Chi thâm trầm nhìn chằm chằm nàng một lúc, rồi đột nhiên cười nhẹ: "Ban đầu ta còn nghĩ nên an bài ngươi thế nào, dù sao ngươi đã trao sự trong sạch của mình cho ta.
Nhưng nếu ngươi đã thấy thoải mái như vậy, ta cũng không cần bận tâm chuyện này nữa, một năm sau ngươi có thể rời phủ."
Tô Khuynh Khuynh nghe vậy, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười: "Đại công tử không cần bận tâm chuyện trước kia, ta biết đó cũng không phải ý muốn của ngài, no tì sẽ không để tâm chuyện này."
Bùi Cảnh Chi nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của nàng, không hề tỏ ra có chút đau khổ nào, chỉ có sự lạc quan đến kinh ngạc, như thể chính hắn mới là người bị chuyện trước đây làm phiền lòng. Nàng không quấn lấy hắn như vậy, đáng lẽ hắn nên vui mừng mới phải, nhưng tại sao trong lòng lại có chút khó chịu. Hắn, đại công tử của nhà họ Bùi, thừa tướng đương triều, lại bị một nha hoàn coi thường, lần đầu tiên xảy ra chuyện như này làm lòng tự tôn của hắn bị tổn thương.
"Một cô nương như ngươi còn không để ý chuyện trước đây, bản công tử như ta lại sao phải bận tâm về chuyện nhỏ đó, bây giờ chúng ta nói rõ ràng là tốt nhất."
Người kiêu ngạo như hắn, sao có thể mất hết mặt mũi trước một nha hoàn.
Tô Khuynh Khuynh nghe giọng điệu của hắn thì biết ngay đại công tử này lại đang tức giận, nhưng tức giận thì sao, chỉ cần hắn biết nàng không muốn làm tiểu thϊếp của hắn, hắn cũng không cần nghĩ cách sắp xếp cho nàng. Nàng không muốn đợi đến lúc hắn sắp xếp xong xuôi rồi mới nói, đến lúc đấy thì việc từ chối sẽ trở nên khó khăn hơn, cho nên bây giờ nàng mới mạo hiểm nói rõ suy nghĩ của mình.
Sở dĩ nàng dám nói thẳng như vậy, cũng bởi nàng nhìn ra được nam nhân này không hề có chút tình ý nào với mình. Dù nói ra làm hắn không vui, hắn cũng sẽ không quá so đo vì chuyện giữa hắn và nguyên chủ, chuyện nàng ra đi cũng là hợp ý hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Cảnh Chi hơi trầm xuống, nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi, Tô Khuynh Khuynh cũng không chủ động nói chuyện, hai người mỗi người một chỗ, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Một canh giờ sau, đoàn xe ngựa vào thành Lưu Dã, có binh lính chạy phía trước mở đường, bá tánh chung quanh nhanh chóng nhường đường, tạo thành lối rộng cho họ đi qua.
Chẳng bao lâu, xe ngựa dừng lại trước cửa một nha môn, trên biển đề "Quân Cơ Nha Môn".
"Tướng gia, đã đến Quân Cơ Nha Môn." Bên ngoài xe truyền đến tiếng của Chúc Ngũ.
"Ừ!" Bùi Cảnh Chi đáp lại, nhưng vẫn không đứng dậy.
Tô Khuynh Khuynh không hiểu tại sao nhìn về phía hắn, đợi một lúc, thật sự không tìm ra được lý do mới hỏi: "Đại công tử không xuống xe sao?"
Bùi Cảnh Chi liếc mắt nhìn nàng một cái, mắng nhẹ một câu "Nha đầu ngu ngốc." Mắng xong cũng không giải thích bữa, lại tiếp tục ngồi yên.
Tô Khuynh Khuynh vô cớ bị mắng, sắc mặt có chút không vui, nhưng cũng không dám đối đầu với hắn, chỉ có thể ngồi yên bên cạnh.
Lúc này, bên ngoài xe truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một giọng nói gấp gáp, thở hổn hển: "Không biết thừa tướng đại nhân xuống, chúng thần không thể nghênh đón từ xa, xin thừa tướng đại nhân thứ tội."