Tô Khuynh Khuynh có chút không thoải mái ngồi một bên, không biết mình nên làm gì, ai bảo bây giờ nàng là một nha hoàn, để nàng ngồi yên nghĩ thế nào cũng không cảm thấy không yên lòng.
"Ngươi rất căng thẳng?" Bùi Cảnh Chi thấy ngón tay nàng chọc qua chọc lại trên đầu gối, khóe môi nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
Mấy năm không gặp, nha đầu này không những không còn nhút nhát như trước, mà còn thêm vài phần hoạt bát, linh động. Lúc này tuy nàng có vẻ gò bó, câu nệ nhưng đã không còn dáng vẻ nhát gan sợ hãi, chỉ là biểu hiện của người bình thường khi mới gặp người lạ.
"À! Nô tì có chút căng thẳng, lần đầu nô tỳ ra ngoài, khó tránh khỏi lo lắng." Đôi mắt phượng của Tô Khuynh Khuynh nhìn hắn, cố nặn ra một nụ cười nhẹ.
"Ngươi không cần căng thẳng, chỉ cần lo tốt việc của bản công tử là được."
"Đại công tử hôm nay không về phủ sao?"
"Ừ! Chúng ta sẽ ở lại bên ngoài thành hai ngày."
"Đại công tử đang đi tuần tra biên cảnh sao?" Trong mắt Tô Khuynh Khuynh có tia sáng lóe lên, như là đã hiểu ra.
Nói đến Thành Tang Châu thì thực ra đây chính là một lâu đài, cách biên cảnh chỉ hơn trăm dặm, là pháo đài nơi trọng yếu nhất của Triệu quốc.
Phụ thân của Bùi Cảnh Chi chính là thành chủ của Thành Tang Châu, họ không chỉ có nhiều trang trại ngựa, mà ngay cả việc kinh doanh cũng trải khắp cả nước.
Hơn nữa những thứ nhà họ Bùi đang buôn bán và nuôi dưỡng còn đều được đất nước trọng dụng, chẳng hạn như mấy con ngựa nhà họ Bùi nuôi dưỡng đều được bán cho quân doanh, nói Bùi phủ giàu có ngang mấy người trong cung cũng không quá, quả thật là vừa có tiền vừa có quyền.
"Ừ! Bản công tử nhân cơ hội này đi tuần tra một vòng, cũng không có việc gì lớn." Giọng điệu Bùi Cảnh Chi thản nhiên, như thể chuyến đi này thật sự không có gì quan trọng.
Tô Khuynh Khuynh rất không tin lý do hắn dưa ra vừa rồi, nếu không có việc gì sao vừa về nhà đã vội vàng đi tuần tra biên cảnh, chắc chắn là biên cảnh có chuyện gì, hắn mới phải mượn cớ về phủ mà đi tuần tra biên cảnh.
"Đại công tử hiện giữ chức Thừa Tướng, đúng là nên quan tâm đến nơi biên cương một chút."
"Ừ! Nhà ngươi ở đâu?" Bùi Cảnh Chi đổi chủ đề nói sang chuyện khác.
"Nhà nô tỳ ở huyện Lâm Tứ."
"Ngươi đến phủ ta bằng cách nào?"
Ngồi rảnh cũng không có việc gì làm, Bùi Cảnh Chi muốn hỏi thăm về xuất thân của nàng, trước đây hắn chỉ luôn đọc sách và tập trung thi cử, chuyện của những người khác đều không phải việc hắn nên quan tâm.
Hiện tại nhìn nha đầu này cũng thấy thuận mắt hơn vài năm trước, chuyện này khiến hắn có ý muốn hiểu thêm về xuất thân của nàng.
"Bẩm nô tì có thể đến phủ ngài, tất nhiên là vì nhà nô tì nghèo nên phải bán nữ nhi, nhưng nô tì còn có khế ước cầm cố, khi nô tì hai mươi tuổi thì có thể rời khỏi phủ, tức là nô tỳ chỉ cần làm một năm nữa là có thể rũ bỏ thân phận nô tỳ rồi về nhà."
Nói đến đây, Tô Khuynh Khuynh có chút vui vẻ mà khóe miệng cong cong nở nụ cười.
"Vậy sao? Thế thì bản công tử chúc mừng ngươi." Bùi Cảnh Chi rất không thành ý cười một cái.
"Đại công tử định khi nào hồi kinh?"
"Chưa biết."
Tô Khuynh Khuynh nghe giọng điệu không muốn nói nhiều của hắn, liền bĩu môi một chút, cũng không tự tìm phiền phức nữa, cúi đầu nghịch ngón tay.
Bùi Cảnh Chi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ánh mắt hơi trầm xuống, nha đầu này hình như không thích mình, từ hôm qua về đến giờ, hắn chưa thấy trên mặt nàng có chút ý gì là muốn lấy lòng mình.
Chuyện này khiến hắn rất khó hiểu, theo lý nàng đã là người của mình, hắn vừa về, người nên nịnh bợ nhất phải là nàng.
Vì chỉ khi nàng làm hắn vui vẻ, nàng mới có thể tiếp tục ở lại bên cạnh, cũng có cơ hội nâng lên thành thân phận thϊếp thất, sau này cuộc sống của nàng sẽ tốt hơn rất nhiều.
"A Hoa, vừa rồi ngươi nói một năm nữa sẽ ra khỏi phủ?" Bùi Cảnh Chi không biểu lộ cảm xúc mà hỏi.
"Ừ! Mẫu thân nô tì vẫn thương, làm khế ước bán nô tì không phải khế ước bán đứt." Tô Khuynh Khuynh quay đầu nhìn nam tử tuấn tú kia nói.
"Đúng vậy, nhưng, tình huống của ngươi có chút khác, chẳng lẽ ngươi quên ngươi đã theo ta? Nếu ngươi ra khỏi phủ, sau này rất khó lấy phu quân tốt." Bùi Cảnh Chi nhắc nhở.
"Nô tỳ hiểu ý của công tử, sinh ra ở triều đại này, nữ nhân rất coi trọng sự trong sạch và danh tiếng, nhưng ta không quan tâm, sau này ta sẽ không dựa vào bất kỳ nam nhân nào để sống, cùng lắm ta đi nơi khác kiếm sống, lúc đó đâu có ai còn nhận ra ai."
Tô Khuynh Khuynh không có dáng vẻ đáng thương, nếu nàng thể hiện muốn theo nam nhân này, thì cũng không còn hy vọng ra khỏi phủ.