Chương 5

Bùi Cảnh Chi cụp mắt lại, nhìn vào gương đồng, trong mắt lộ vẻ hài lòng: “Được rồi. Ngươi đi xuống bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, sau khi ăn xong ta còn phải ra ngoài một chuyến.”

"Dạ!" Tô Khuynh Khuynh dùng dáng vẻ kính cẩn đáp lại.

Bùi Cảnh Chi nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, ánh mắt không tự chủ mà mất hồn một lúc.

Không lâu sau, hai nha hoàn mang bữa sáng đến, Tô Khuynh Khuynh giúp họ bày món ăn lên bàn.

"Đại công tử, cơm canh đã chuẩn bị xong."

"Ừ!" Bùi Cảnh Chi đáp, rồi từ ghế khách đứng lên.

"Ngươi cũng đi ăn đi! Lát nữa theo ta ra ngoài." Động tác Bùi Cảnh Chi nhã nhặn uống một ngụm cháo, rồi nói.

Tô Khuynh Khuynh khẽ giật mình, trong mắt có chút không muốn, nhưng vẫn vâng lời lui xuống, ai bảo hắn là dòng dõi quyền quý thời cổ đại, không phải nàng muốn từ chối là từ chối được.

Nàng vừa rời đi không lâu, Lý ma ma dẫn theo một nha hoàn có dáng vẻ thanh tú bước vào.

"Tham kiến đại công tử." Hai người lần lượt hành lễ.

"Đứng lên đi!" Bùi Cảnh Chi đặt bát đũa xuống, nha hoàn kia đã rất tinh ý chuẩn bị nước súc miệng cho hắn.

"Đại công tử, đây là Thanh Hà, là nha hoàn lớn bên cạnh lão phu nhân, để tiểu nha đầu này hầu hạ ngài, chắc chắn sẽ không gây ra sai sót nào." Mắt Lý ma ma cong cong, cười nói.

"Ta nhìn ra rồi, quả không hổ là người bên cạnh tổ mẫu ta, cách làm việc đúng là chỉnh chu hơn người khác rất nhiều, để lại đi!"

Khóe môi Bùi Cảnh Chi mỉm cười lịch sự trả lời một câu, người bên cạnh tổ mẫu hắn đến, đương nhiên hắn phải cho tổ mẫu mấy phần mặt mũi.

"Đại công tử hài lòng là tốt rồi. Thanh Hà, từ nay về sau ngươi phải hầu hạ đại công tử thật tốt, đừng để xảy ra sai sót gì." Lý ma ma dặn dò.

"Lý ma ma yên tâm, nô tỳ sẽ cố gắng làm tốt mọi việc." Thanh Hà cười tươi đáp.

"Vậy thì tốt rồi. Đại công tử, ngài còn chuyện gì dặn dò không?"

"Tạm thời không có, lúc trở về ngươi thay ta gửi lời cảm ơn tới tổ mẫu."

"Dạ, vậy nô tỳ xin cáo lui."

"Ừ!"

Đợi người đi khỏi, Bùi Cảnh Chi ngồi trên ghế phía sau án thư, rồi ngẩng đầu nhìn nha hoàn mới đến: "Ngươi ở bên tổ mẫu ta bao lâu rồi?"

"Bẩm đại công tử, nô tỳ đã ở bên lão phu nhân ba năm rồi." Thanh Hà khẽ cúi đầu đáp.

Ánh mắt hờ hững của Bùi Cảnh Chi nhìn nữ tử trước mặt một lượt, chỉ thấy nàng ta mặc chiếc váy xanh nhạt, tóc búi gọn gàng, trên tóc cài một chiếc trâm ngọc bích, dung nhan tươi tắn, nụ cười dịu dàng đáng yêu.

Nha hoàn này rất xinh đẹp, dáng vẻ cũng không thua kém gì A Hoa trong phòng hắn.

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Nô tỳ vừa tròn mười bảy tuổi."

"Tên thật của ngươi là gì?"

"Nô tỳ tên là Hạ Thanh, Thanh Hà là tên lão phu nhân đặt cho."

"Xem ra tổ mẫu ta rất quý ngươi, có thể được người đặt tên không phải chuyện thường." Khóe môi Bùi Cảnh Chi nhếch lên, tạo thành dáng cánh cung.

"Đúng là nô tỳ rất được lão phu nhân yêu thương." Thanh Hà ngẩng đầu nhìn vị công tử tuấn tú đối diện, rồi lại cúi đầu, che giấu sự yêu mến trong ánh mắt đi.

Lúc này, tay Tô Khuynh Khuynh đan trước ngực, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đi vào: "Đại công tử, ngài đi ra ngoài có cần mang hành lý không? Để nô tỳ chuẩn bị."

"Đi chuẩn bị hai bộ quần áo để tắm rửa là được." Ánh mắt Bùi Cảnh Chi nhìn về phía nàng.

"Dạ!" Tô Khuynh Khuynh đáp, rồi bước vào phòng ngủ.