Chương 4

Phương Tiểu Thúy này vẫn luôn bắt nạt nguyên chủ, thường giao hết việc cho nguyên chủ làm, khiến các nha hoàn và tiểu đồng khác cũng tự do đánh mắng rồi nhục mạ nguyên chủ.

Nếu không phải nàng còn có thân phận tiểu thϊếp, không biết sẽ phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực.

Nửa năm trước, lúc nguyên chủ chết vì bệnh thì nàng xuyên đến đây, chuỗi ngày bị bắt nạt này mới bị chấm dứt.

Sáng hôm sau, Tô Khuynh Khuynh và Tiểu Thúy đã bưng đồ rửa mặt đứng chờ ngoài cửa chính, chờ đại công tử thức dậy.

Đợi một lúc, trong phòng vang lên giọng nói lạnh lùng: "Vào đi."

Tiểu Thúy đẩy cửa đi vào trước, Tô Khuynh Khuynh theo sau, sau đó đặt chậu đồng chứa nửa chậu nước lên giá chậu.

Lúc này, Bùi Cảnh Chi để trần nửa thân trên đi tới, làn da màu lúa mạch, cơ thể săn chắc, vai rộng eo thon, cơ bụng hấp dẫn, lại đầy hormone khiến người nhìn không khỏi xao xuyến.

Mái tóc đen bóng buộc tùy ý phía sau bằng dây buộc tóc màu xanh, làm hắt toát lên vẻ vừa hoang dã lại có chút lười biếng.

Tô Khuynh Khuynh thầm khen, dáng vẻ mấy người cổ đại này thật giống người mẫu, chỉ có tính khí là hơi tệ, nếu khuôn mặt tuấn tú này không cau có thì chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều.

Bùi Cảnh Chi nhận ra hai nha hoàn cứ luôn nhìn chằm chằm vào mình thì tỏa sự lạnh lẽo ra xung quanh, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Phương Tiểu Thúy trước, đến lúc thấy ánh mắt si mê của nàng ta, khuôn mặt hắn càng thêm u ám.

Nhưng khi ánh mắt chán ghét nhìn vào đôi mắt phượng của Tô Khuynh Khuynh, hắn không khỏi sững lại một chút, hắn tưởng rằng sẽ thấy vẻ si mê tương tự trong mắt nàng, nhưng không ngờ lại chỉ thấy ánh mắt ngưỡng mộ, tán thưởng thuần khiết.

Hôm nay, nữ nhân này còn xinh đẹp hơn hôm qua vài phần, có lẽ vì tối qua hắn không để ý kỹ, tóm lại, bây giờ nàng rất rực rỡ.

"Ngươi đi tìm Lý ma ma đi, Vân Viện không cần ngươi nữa." Ánh mắt lạnh lùng của Bùi Cảnh Chi nhìn Phương Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy đang ngẩn ngơ nhìn mỹ nam trước mặt, đột ngột nghe vậy thì không kịp phản ứng.

Bùi Cảnh Chi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng ta, giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Còn không cút khỏi đây cho bản công tử."

Lúc này Tiểu Thúy mới như tỉnh mộng, vẻ mặt hoảng hốt quỳ xuống: "Đại công tử bớt giận, không biết nô tỳ đã phạm lỗi gì mà ngài muốn đuổi nô tỳ ra khỏi Vân Viện?"

"Bản công tử muốn đuổi một tiện tì còn cần giải thích với ngươi sao, cút! Đừng để ta nói lần thứ ba." Bùi Cảnh Chi lạnh lùng quát.

Tiểu Thúy nghe vậy, không dám hỏi thêm, cúi đầu rời khỏi Vân Viện với vẻ mặt không cam lòng.

Tô Khuynh Khuynh không ngờ vị quý công tử này lại đột nhiên nổi giận, không hỏi nguyên do đã mắng người, có phải người kế tiếp phải chịu tâm lý bất ổn thế này của hắn sẽ là nàng không?

Nghĩ vậy, trong lòng lại có chút mong đợi, phải biết rằng, hầu hạ nhân vật lớn không phải là việc dễ dàng.

"Đứng đó làm gì, còn không hầu hạ bản công tử rửa mặt chải đầu sao." Giọng Bùi Cảnh Chi dịu lại một chút.

"Dạ!" Tô Khuynh Khuynh có chút thất vọng, hầu hạ hắn rửa mặt, sau đó lại chải tóc và mặc quần áo cho hắn.

Bùi Cảnh Chi vẫn luôn chú ý đến từng nhất cử nhất động của nàng, nàng vẫn như trước, khi hầu hạ hắn mặc quần áo không nói một lời nào, chỉ là khuôn mặt xinh đẹp đã có sự thay đổi lớn.

Không còn dáng vẻ cẩn thận trước đây, chỉ toàn vẻ làm việc theo thói quen.

Mấy năm không gặp, nữ tử này thay đổi quá nhiều, mọi hành động của nàng đều khiến hắn không kiềm chế được mà dõi theo, đây là chuyện mà trước đây chưa từng xảy ra.

"Đại công tử, nô tì đã làm xong, ngài xem có hài lòng không?" Tô Khuynh Khuynh treo ngọc bội lên cho hắn, lui ra sau hai bước rồi nói.