Chương 3

Tiểu Thúy nghe vậy, cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng thối lui sang một bên. Tô Khuynh Khuynh nghe xong, trái tim căng thẳng cũng được thả lỏng.

Sau khi lau khô tóc cho hắn, nàng lại bắt đầu chải tóc.

Nhưng do tóc của nam nhân này quá dài, lại có những chỗ rối lại với nhau, khiến nàng làm không được nhẹ nhàng lắm. Nàng tự cảm thấy mình đã rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm nam nhân trước mặt tức giận vì đau.

"Nô tài ngu ngốc, nếu còn làm bản công tử đau nữa, tối nay ta sẽ phạt ngươi đứng cả đêm." Bùi Cảnh Chi xoa xoa mảng da đầu bị chải đau, lớn tiếng mắng.

Nha đầu này làm sao thế này, mấy năm trước phục vụ hắn cũng chưa từng làm hắn đau như vậy.

Dù Tô Khuynh Khuynh có ký ức của nguyên chủ, nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại mà một chuyện khác, cái kỹ năng chải tóc giúp người khác như này, nàng không tài nào có được.

"Đại công tử tha tội, mấy năm nay nô tỳ không chải tóc cho ai nên tay nghề có chút vụng về, khẩn mong đại công tử tha cho nô tỳ lần này." Tô Khuynh Khuynh giả vờ sợ hãi, quỳ gối hành lễ.

Bùi Cảnh Chi không quay đầu nhìn nàng, nói với giọng không mấy vui vẻ: "Tiếp tục."

Lần này động tác của Tô Khuynh Khuynh chải rất nhẹ và chậm, nàng không muốn bị phạt, thời cổ đại phạt người không phải là chuyện nhẹ nhàng gì.

"Ngươi chải chậm như thế này định chải đến sáng sao?" Bùi Cảnh Chi nhìn nữ tử trong gương, không hài lòng nói.

"Đây là nô tỳ lo lắng sẽ làm ngài đau nên mới làm chậm như vậy!" Tô Khuynh Khuynh cười nịnh bợ.

"Càng lớn càng vô dụng, lui xuống đi!" Bùi Cảnh Chi không khách sáo, giật lấy cái lược trong tay nàng, tự mình chải.

"Đại công tử bớt giận, nô tỳ sẽ lui ngay." Tô Khuynh Khuynh mong còn không được, rời đi ngay!

Bùi Cảnh Chi nhìn bóng lưng nàng rời đi, động tác không có chút do dự nào, trông như vẫn biết điều như trước.

"Đại công tử, gần đây tính tình A Hoa rất khó chịu, nghe nói ngài sắp về thì thường xuyên gây sự với người này người nọ, nàng ỷ vào việc đã từng hầu hạ ngài mà không coi ai ra gì. Vừa rồi nàng ấy còn cố ý làm đau ngài để ngài nhớ đến nàng ấy, nếu không dựa vào việc đã từng hầu hạ ngài sao có thể chải đau ngài." Tiểu Thúy nhân cơ hội bịa chuyện.

Nếu đại công tử chán ghét A Hoa và đuổi nàng ra khỏi Vân Viện, thì nàng ta sẽ có cơ hội lên làm tiểu thϊếp, lúc đó nàng ta có thể theo đại công tử đến kinh thành.

"Thật sao? Xem ra càng lớn thì cũng càng lắm mưu mô." Bùi Cảnh Chi bình thản chải mái tóc đen bóng mượt.

"Đại công tử, để nô tỳ hầu hạ ngài!" Nói xong nàng ta định tiến lên.

"Không cần, lui xuống! Ta không cần người hầu hạ."

"Dạ." Tiểu Thúy có chút thất vọng trả lời rồi cũng lui xuống.

Đến khi không còn ai, Bùi Cảnh Chi cười lạnh: "Mấy ả nha hoàn này cũng thật là tinh ranh."

Tô Khuynh Khuynh trở về phòng, rửa mặt qua loa một chút rồi lên giường, hôm nay là ngày thật mệt mỏi.

Nàng vừa nhắm mắt, Tiểu Thúy cũng trở về phòng: "A Hoa, xem ra đại công tử đã quên ngươi rồi, dù bây giờ ngươi càng ngày càng xinh đẹp, ngài ấy cũng không nhìn ngươi lấy một lần. Để ta nhìn xem, sau này ngươi cũng như ta, xem ngươi có còn kiêu ngạo được không."

"Quên ta thì tốt, làm một nha hoàn bình thường cũng rất tốt." Tô Khuynh Khuynh mở mắt, không để ý nói.

"Miệng thì nói vậy, vậy mà vừa rồi ngươi còn cố ý thu hút sự chú ý của đại công tử!"

"Phương Tiểu Thúy, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thu hút ngài ấy?" Giọng Tô Khuynh Khuynh lạnh lùng hơn vài phần.

"Cả hai mắt của ta đều thấy rõ, cố ý làm đau đại công tử chẳng phải là chiêu trò của ngươi sao? Ngươi nghĩ ta không nhận ra à!" Tiểu Thúy chế giễu.

"Ta không có tâm tư bẩn thỉu như ngươi. Ngươi thì chẳng phải cũng thẳng thừng leo lên giường, nhưng sao không thấy đại công tử giữ ngươi lại nhỉ?"

"Ngươi... ngươi nghĩ ngươi là thứ tốt đẹp hay sao, ít ra tâm tư của ta như nào còn thể hiện rõ ra ngoài, không như ngươi giở trò sau lưng."

"Biết ta là người như thế, sau này ngươi phải cẩn thận." Tô Khuynh Khuynh mỉm cười nhẹ nhàng.