Nàng ta biết rõ tính khí của chủ tử mình. Nếu hắn ta biết rằng nàng ta đã lấy cắp y phục của người khác để làm vui lòng hắn ta, thì hậu quả nàng ta sẽ rất thê thảm.
Trong phủ này, nhị công tử luôn không được sủng ái, đừng nhìn vào dáng vẻ bất cần bộ dáng cà lơ phất phơ trước mặt người khác mà lầm, thực ra hắn ta là người thâm hiểm và tàn nhẫn.
Vài ngày trước, chỉ vì phu nhân tặng cho đại công tử hai bộ y phục mới mà bỏ qua hắn ta, cũng không biết sao hắn ta lại biết được chuyện ấy.
Dù ngoài miệng không nói gì, nhưng mấy ngày nay hắn ta liên tục đánh mắng gia nhân, khiến đám nô tài luôn sống trong lo lắng.
Hôm nay, khi đi thu thập y phục, nàng ta tình cờ thấy chiếc áo này với hoa văn tinh xảo và vải vóc thượng hạng, đồng thời xungz nhận ra đây chính là áo của thừa tướng đại nhân. Nghĩ rằng nhà thừa tướng đại nhân gia thế không tầm thường, chắc chắn sẽ không bận tâm đến việc mất một chiếc áo. Lại nghĩ đến sự thiên vị của phu nhân, cùng với tâm trạng u sầu của chủ tử, nàng ta bạo gan lấy trộm chiếc áo này để làm hắn ta vui.
Nàng ta hiểu rõ, chủ tử rất quan tâm đến thái độ của lão gia và phu nhân đối với mình, cũng muốn được phụ mẫu chú ý. Nhưng sự việc thường làm cho hắn ta thất vọng và tự ti. Vì vậy, sau khi cầm y phục trở về, nàng ta liền nói với hắn ta rằng chiếc áo này vừa được phu nhân cho người làm xong.
Quả nhiên, khi nghe nói vậy, đôi mắt của hắn ta sáng lên, vui vẻ thử ngay.
Rồi đến khi mặc vào, chiếc áo rõ ràng là rộng và không vừa vặn, hắn ta cũng không suy nghĩ nhiều, tự giải thích rằng có lẽ mẫu thân đã quên kích cỡ trước đây, rồi nói rằng không sao cả.
Cái phản ứng ấy, nàng ta nhìn vào vừa xót xa, vừa cảm thấy áy náy. Nhưng khi thấy chủ tử vui vẻ đứng trước gương khen ngợi chiếc áo, thì không ngờ chủ tử thật sự của y phục đã tìm đến.
Tô Khuynh Khuynh không hiểu nỗi khổ của nàng ta, khi nghe nàng hầu này không nhận chiếc áo là của mình, liền giận dữ nói: "Cô nương Hương Tú, quần áo của chủ tử nhà ta, làm sao ta không nhận ra được. Đây rõ ràng là y phục của thừa tướng nhà ta, sao cô nương có thể nói là của nhà các người? Nếu chiếc áo này là của nhị công tử, thì tại sao khi mặc vào lại không vừa vặn như vậy? Rõ ràng cô nương đang nói dối!"
Phạn Tuấn Dật mặt mày tối sầm, liền cởϊ áσ ra ném mạnh vào Tô Khuynh Khuynh: "Cầm lấy y phục và cút đi! Bản công tử không thèm mặc đồ đã qua tay người khác!"
Tô Khuynh Khuynh bị chiếc áo ném trúng mặt, đau đến tê tái, liền lấy áo xuống khỏi đầu, giận dữ trừng mắt nhìn nam nhân đối diện.
"Không thèm mặc mà vẫn mặc, dù sao nhà các người cũng là gia đình quan lại, lẽ nào nghèo đến mức phải trộm quần áo của người khác mà sống?"
Hắn ta là công tử nhà quan gia thì sao? Chủ tử của nàng là thừa tướng, hắn ta đã không xin lỗi không đền bù, lại còn nhục mạ người khác thậm tệ như vậy. Nàng sợ Bùi Cảnh Chi, chứ không sợ hắn ta. Dù phụ thân của hắn ta có xuất hiện, nàng cũng không sợ gì cả.
Phạn Tuấn Dật chưa bao giờ bị người khác làm nhục như thế, khiến gương mặt hắn ta càng thêm u ám và giận dữ.
"Không hổ là nha hoàn bên cạnh thừa tướng, cái vẻ kiêu căng vô lễ này thật không ai sánh bằng. Nhưng có một điều bản công tử muốn nói rõ ràng. Nhà ta dù có thế nào đi nữa, cũng không cần mặc đồ của người khác mà sống. Tất cả đều là do nha hoàn này không có mắt, thấy vật tốt liền muốn đem về trước mặt chủ tử để lấy lòng."
Hương Tú bên cạnh nghe thấy, lập tức quỳ xuống cầu xin: "Nhị công tử, tất cả là lỗi của nô tì mắt kém, thấy y phục này vải đẹp, liền ham thích không chịu được, nên đem về viện. Nô tì chỉ nghĩ rằng với dung mạo đường hoàng của công tử, mặc chiếc áo này chắc chắn sẽ rất đẹp, không ngờ lại gây phiền toái cho công tử. Xin nhị công tử tha tội."
Phạn Tuấn Dật lạnh lùng nhìn nàng ta: "Hương Tú, hôm nay vì hành vi của ngươi, khiến bản công tử mất hết mặt mũi, ta không thể giữ lại kẻ tay chân không sạch sẽ như ngươi ở bên mình nữa. Người đâu, chặt một tay của nàng rồi đuổi ra khỏi phủ."