Chương 18

"Nha đầu ngu xuẩn này, ngươi đang ví von sao? Bản công tử nghe rõ ràng là ngươi dám coi thường bổn công tử.

Địa vị ta cao như thế này, lại để cho một nha hoàn đến cái chữ bẻ đôi cũng không biết nói móc, thật là buồn cười. Nếu lần này không trừng phạt, uy nghiêm bổn công tử còn đâu. Người đâu!" Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Cảnh Chi nghiêm lại, gọi người.

Tô Khuynh Khuynh thấy tình thế không ổn, trong lòng biết lại chọc giận cái người cổ đại này rồi. Nhưng nàng không hề nói quá đáng, lòng dạ người cổ đại này thật sự quá nhỏ mọn, hẹp hòi. Không hợp ý tí là đã đòi phạt.

Lúc nhìn thấy Chúc Ngũ đi vào, Tô Khuynh Khuynh có chút sợ hãi quỳ sụp xuống đất nói: "Đại công tử bớt giận, nô tì thực sự không có ý khác, trong lòng nô tỳ, ngài như ánh trăng sáng vậy, là người thông minh nhất trong tất cả mọi người, tất cả mọi người xung quanh đều phải kém ngài.”

“Hiện tại lại muốn nịnh bợ lấy lòng sao? Đã chậm rồi! Hôm nay bản công tử không thể không phạt ngươi, để sau này ngươi nhớ thật kỹ chuyện này. Chúc Ngũ, để nàng ta quỳ trong sân một đêm, tự ngươi nhìn nàng cho ta.”

Nếu không phải nữ nhân này đã trải qua một đêm với mình, hắn đã sớm tống cổ nàng đi ra ngoài, hà cớ gì còn giữ nàng đến tận bây giờ để nàng chọc tức mình.

Tô Khuynh Khuynh vừa thấy hắn nói như vậy thì đã biết không thể thay đổi, tính cách cũng gan dạ lên, trái phải như nào cũng phải phạt, nàng cũng không thể để không làm gì mà cũng phải chịu được.

Không phải hắn rất tự cao tự đại sao? Thế thì hôm nay nàng không thể không đánh đánh hắn một chút được.

“Đại công tử, mặc dù ngài thông minh tuyệt đỉnh, cơ trí khôn khéo, nhưng từ trước đến nay nô tỳ đều cảm thấy trên đời này không ai hoàn hảo thập toàn thập mỹ cả, ngay cả đại công tử ngài cũng vậy.

Nếu ngài không phục, nô tỳ xin hỏi vài câu, nếu ngài trả lời được hết, nô tỳ sẽ thừa nhận ngài là người tài ba hơn cả." Tô Khuynh Khuynh mỉm cười nói.

Bùi Cảnh Chi nghe nàng nói, bị kí©h thí©ɧ mà cười lạnh: "Hay lắm A Hoa, bản công tử như thế nào còn phải để một thứ nha hoàn đê tiện như ngươi đánh giá xem sao, ngươi nghĩ mình là ai mà bổn công tử phải chứng minh cho ngươi xem?"

"Đại công tử sợ bị nô tỳ làm khó sao?" Tô Khuynh Khuynh cố tình kích hắn.

Bùi Cảnh Chi đương nhiên hiểu nàng đang dùng kế khích tướng, nhưng lúc này cũng có vài phần tò mò, hắn rất muốn xem cái nha đầu này có thể hỏi ra vấn đề gì.

"Được, có vấn đề gì ngươi cứ hỏi, bổn công tử không tin một nữ nhân không có kiến thức, đến chữ cũng không biết như ngươi lại có vấn đề gì khó khăn, có thể làm khó ta."

Bùi Cảnh Chi khẽ cười một tiếng, xoay người ngồi trở lại vị trí chủ nhà, chân bắt chéo, ngay sau đó hai tay để ở trên tay vịn ghế dựa, bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Tô Khuynh Khuynh nghe vậy, môi đỏ hơi nhếch lên một chút, sau đó đưa ra một ngón tay về phía hắn: "Đại công tử, ngài nói xem đây là gì?"

Ánh mắt Bùi Cảnh Chi ngạc nhiên, không nghĩ vấn đề của nàng lại đơn giản như thế, liền không chút suy nghĩ đáp: "Một."

"Sai rồi, đại công tử, đây rõ ràng là ngón tay. Ta hỏi ngài đây là gì, sao ngài lại nói là một? Rõ ràng đây là ngón tay mà." Tô Khuynh Khuynh nhịn cười nói.

Bùi Cảnh Chi nghe vậy, ngẫm lại câu hỏi của nàng vừa nãy, xem xác thực là nàng đã hỏi gì, thì đúng là hắn đã hiểu sai câu hỏi.

"Bổn công tử đã hiểu sai ý ngươi, ngươi hỏi tiếp đi." Hắn ngẫm lại mà có chút buồn cười, ra hiệu nàng tiếp tục.

"Được, câu hỏi tiếp theo là: Trong sa mạc có hai ly nước, một ly là nướ© ŧıểυ, một ly là thuốc độc. Lúc đó ngài rất khát, xin hỏi đại công tử sẽ uống ly nào?" Khóe môi khẽ nhếch, Tô Khuynh Khuynh mỉm cười tiếp tục đặt câu hỏi.