Chương 17

"Gì mà chiếu cố hay không chiếu cố chứ, chúng ta đều là phận hạ nhân, làm việc cho người ta, giúp đỡ lẫn nhau theo lý thường hẳn là lẽ đương nhiên." Lư thị vừa cười vừa tiếp tục giặt đồ.

Tô Khuynh Khuynh cũng khách sáo đáp lại vài câu, rồi tìm một cái ghế thấp bắt đầu giặt quần áo.

Giặt xong, nàng đem quần áo phơi lên dây, chờ nắng lên đến khi khô sẽ thu lại.

Xong xuôi về đến viện của mình, Bùi Cảnh Chi vẫn chưa về. Tô Khuynh Khuynh lại không dám ngủ, sợ rằng hắn về sẽ lại bắt lỗi của mình.

Nàng tiện tay cầm một cuốn sách ngồi trong phòng Bùi Cảnh Chi để đọc, gϊếŧ thời gian.

Đang lúc đọc cực kỳ chăm chú, cửa phòng bị đẩy ra. Tô Khuynh Khuynh theo bản năng nhìn về phía cửa, thấy người bước vào, không khỏi đứng dậy, cũng đặt cuốn sách trong tay xuống.

Bùi Cảnh Chi liếc mắt nhìn qua cuốn sách: "Ngươi biết chữ sao?"

"Ơ... Nô tỳ là một nha hoàn sao có thể biết chữ chứ, vừa nãy chỉ là xem tranh minh họa trong sách thôi ạ."

Tô Khuynh Khuynh có chút chột dạ cười gượng, may mà cuốn sách nàng đang xem có tranh minh họa, cũng giúp nàng có thể lấy một cái cớ.

"Vậy sao?" vẻ mặt Bùi Cảnh Chi không gợn sóng, cầm cuốn sách đang đặt trên lên, lật qua vài trang.

Đến lúc nhìn thấy bên trong quả thật có vài bức tranh minh họa, sắc mặt hắn mới dịu lại.

"Đại công tử, ngài nghỉ ngơi trước, nô tỳ đi pha cho ngài ấm trà nóng." Tô Khuynh Khuynh nói rồi cầm ấm trà rời đi.

Bùi Cảnh Chi không nghỉ ngơi, đi vài bước đến án thư rồi lấy vài tờ giấy ra, hắn cũng không viết ngay mà rũ mắt trầm tư suy nghĩ đến chuyện gì đó.

Lúc Tô Khuynh Khuynh trở lại, thấy hắn ngồi sau bàn, thế là rót cho hắn một chén trà đưa tới: "Đại công tử, ngài uống trà."

“Nghiên mực." Bùi Cảnh Chi nhận chén trà, ra lệnh.

"Vâng!" Tô Khuynh Khuynh nhanh chóng đáp lại, nhưng thao tác thực tế thì cũng không nhanh chóng như vậy.

Vốn dĩ nàng nghĩ mình sẽ nhớ cách nguyên chủ mài mực, nhưng đến khi nhận lệnh xong nàng mới nhận ra mình không nhớ nổi.

Không có ký ức của nguyên chủ, làm sao nàng biết mài mực được? Ở hiện đại, cũng có lúc nàng viết thư pháp, nhưng khi đó nàng dùng mực nước sẵn có, không cần phải mài.

Bùi Cảnh Chi uống một ngụm trà, lúc ngẩng đầu lên lại thấy nàng đứng ngây ra nhìn cái bàn đến phát ngốc, liền quát: "Đứng đó làm gì, còn không mau mài mực."

Tô Khuynh Khuynh quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ cười gượng: "Đại công tử, nhiều năm nô tỳ không mài mực, bây giờ đột nhiên ngài bảo ta mài mực, nhất thời nô tỳ không nhớ cách làm."

“Nha đầu này, có phải ngươi muốn chọc tức bổn công tử tức chết sao? Bổn công tử chỉ mới rời nhà vài năm, ngươi không lo học cách hầu hạ tốt hơn mà ngược lại năm lần bảy lượt lại quên hết mọi thứ, hiện tại còn nói quên.

Mấy năm nay ngươi ăn cơm hay ăn hồ dán mà để cho đầu óc ngu ngốc như vậy." Bùi Cảnh Chi tức giận đến mức đập bàn.

Bây giờ hắn đàn cực kỳ hối hận, tại sao hắn lại đưa theo nha đầu này đi. Lúc ra cửa ắn đã thấy nha đầu ngu ngốc này quên đông quên tây, còn được người làm nhắc rồi mà không nghe. Hừ, nếu không phải lúc đó bản thân hắn nhất thời giận dỗi, sao có thể đưa nàng theo chứ, đưa đi hai ngày thì chọc tức cả hai ngày.

Tô Khuynh Khuynh bị hắn mắng, trong lòng không khỏi bực bội nhưng vẫn nhẫn nhịn: "Đại công tử bớt giận, nô tỳ chỉ là nhất thời quên thôi.

Lại nói, người chứ không phải thần tiên, ai cũng có lúc quên. Cho dù là người thông minh cũng có lúc lú lẫn, huống chi là một cái nha hoàn không biết chữ như nô tỳ."

"Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi nói như vậy là nói bổn công tử cũng có lúc ngớ ngẩn sao?"

Tất nhiên là Bùi Cảnh Chi nghe ra ẩn ý trong lời nàng, nha đầu thúi này gan lớn quá mức, dám tranh luận cùng chính mình.

"Nô tỳ không dám có ý như vậy. Chỉ là lấy ví dụ người thông minh thôi, nếu đại công tử một hai cứ muốn nghĩ là mình thì nô tỳ cũng không có biện pháp cản được." Tô Khuynh Khuynh ngước mắt nhìn hắn một cái, rồi lại như sợ sệt cúi đầu.