Chương 16

Một lúc sau, bên trong phòng mới vang lên giọng ngái ngủ vừa tỉnh dậy: “Vào đi!”

Tô Khuynh Khuynh mở cửa, mang nước nóng vừa mất công chuẩn bị vào, sau đó đổ nước ấm vào một cái ly đánh răng, rồi chuẩn bị sẵn kem đánh răng. Bùi Cảnh Chi đứng dậy, mặc áo trong đi đến, Tô Khuynh Khuynh đưa bàn chải đánh răng cho hắn, hắn liền đi đến góc để đánh răng.

Khi đánh răng xong, Tô Khuynh Khuynh lại giúp hắn rửa mặt và mặc y phục, trong suốt quá trình nàng không nói gì.

Người cổ đại này rõ ràng coi thường nàng, nàng cần gì phải cố gắng để người ta hoài nghi nàng có ý đồ bất lương, nàng chỉ cần làm tốt công việc là đủ.

“Đại công tử, ngài uống trà trước, nô tỳ phòng bếp đi xem thức ăn đã sẵn sàng chưa.”

“Ừm!”

Tô Khuynh Khuynh đi ra ngoài, Bùi Cảnh Chi rũ mắt từ từ uống trà nóng, nhìn lên, trong mắt có chút khó chịu.

Hắn cũng không biết tại sao, người này không quấn lấy hắn thì hắn nên vui mừng, nhưng vì sao khi thấy nàng không có chút lưu luyến với chính mình lại khiến hắn không vui, khó chịu trong lòng?

Chẳng lẽ là vì hằng ngày hắn đã quen với cảm giác được người ta tâng bốc, giờ lúc thấy một người không xu nịnh, không lấy lòng lại không quen?

Đang suy nghĩ, lại thấy nha đầu kia bưng đồ ăn đi vào: “Đại công tử, hôm nay nhà bếp làm cháo thịt nạc, ngài nếm thử xem.” Tô Khuynh Khuynh bày đồ ăn trước mặt hắn.

Sắc mặt Bùi Cảnh Chi không biểu lộ cảm xúc, ăn một miếng cháo: “Cũng được, thịt nhừ cơm thơm. Lát nữa ta phải ra ngoài, ngươi cứ ở lại đây chờ.”

“Vâng!”

“Ngươi cũng đi ăn đi!”

“Vâng!” Tô Khuynh Khuynh đáp lại hành lễ rồi lui ra ngoài.

Đợi đến khi nàng trở lại, Bùi Cảnh Chi đã đi rồi.

Tô Khuynh Khuynh đi vào phòng ngủ lấy y phục hắn thay đêm qua ra, sau đó hỏi thăm hạ nhân rồi đi đến sân sau giặt giũ.

Lúc đi đến sân sau có chút hẻo lánh này. Nàng nhìn thấy có mấy nha hoàn đã có tuổi đang giặt giũ, góc sân còn để một cái giếng sử dụng ròng rọc để kéo nước lên.

Tô Khuynh Khuynh bước đến bên một nữ nhân đã lớn tuổi: “Đại tẩu, ta là tỳ nữ thân cận của tướng quân, không biết còn thừa thùng gỗ nào không, ta muốn giặt đồ cho tướng quân.”

Nữ nhân đã lớn tuổi kia nghe vậy, cười thân thiện: “Hóa ra là người của tướng quân, đồ này không cần ngươi giặt, ngươi để đó, lát nữa chúng ta sẽ giặt.”

“Cảm ơn, nhưng mà vẫn không cần đâu, ta cũng không có việc gì làm, giặt đồ cũng coi như là cách gϊếŧ thời gian.”

“Cũng được, vậy đợi chút ta sẽ đi lấy cho ngươi hai thùng gỗ mới.” Nói xong, nữ nhân kia đi vào nhà, một lúc sau mang ra hai cái thùng gỗ đi tới.

Tô Khuynh Khuynh bước vài bước tới nhận lấy thùng gỗ, tiện tay đặt xuống đất.

“Đại tẩu cứ làm việc đi, ta đi lấy nước.”

“Cô nương, ta thấy cô gầy yếu quá, hay để ta lấy nước giúp?”

“Cảm ơn đại tẩu, nhưng ta tự làm được.” Tô Khuynh Khuynh không muốn phiền người khác, xoay người đi đến bên cạnh giếng.

Nàng xoay bánh xe để thả gầu nước xuống giếng, đến khi dây chạm đáy, nàng lại cố gắng kéo lên.

Có điều, sức lực của nàng không đủ, làm những việc này rất vất vả.

Sau khi xuyên đến đây đã được nửa năm, nàng cũng toàn tự mình múc nước lên dùng, nhưng sức lực của nguyên chủ không có nhiều, nàng thì xuyên từ hiện đại đến, nên sức lực cũng có hạn, nên mỗi lần múc nước, đều phải cố gắng hết sức.

Nữ nhân đã lớn tuổi kia thấy nàng cắn răng múc nước, không đành lòng đứng nhìn, liền bước tới giúp nàng kéo nước lên, sau đó không cần nàng nói, tự động đổ đầy nước vào thùng gỗ.

“Được rồi cô nương, giờ ngươi có thể giặt đồ rồi.”

“Cảm ơn đại tẩu, không biết xưng hô với đại tẩu là gì?” Tô Khuynh Khuynh cảm kích.

“Ngươi cứ gọi ta là Lư đại tẩu là được rồi.” Lư thị cười nói.

“Lư đại tẩu, ta tên là A Hoa, về sau mong được đại tẩu chiếu cố.” Tô Khuynh Khuynh cười khách khí đáp.