"Ngươi biết như vậy là tốt." Ánh mắt Bùi Cảnh Chi dịu dàng hơn một chút, quay người ngồi lại ghế.
Tô Khuynh Khuynh khinh thường bĩu môi một cái, nhưng khi nam nhân kia nhìn qua, lại biểu hiện ra dáng vẻ ngoan ngoãn.
"Đại công tử, nô tỳ không giỏi việc gì, thôi để lát nữa nô tỳ vào bếp làm vài món, mong ngài sẽ thích."
"Ngươi ở Bùi phủ biết nấu ăn từ khi nào?"
"Lúc rảnh rỗi nô tỳ theo mấy tỷ nhà bếp học một ít, chỉ là không biết tay nghề thế nào."
"Vậy được, ngươi đi làm đi! Nếu ngon thì sẽ miễn phạt cho ngươi, ngược lại, ngươi biết hậu quả rồi đó."
"Nô tỳ sẽ cố gắng làm tốt."
"Hy vọng là vậy, bây giờ ngươi có thể ra ngoài."
Ánh mắt Bùi Cảnh Chi có chút mong đợi.
Tô Khuynh Khuynh đáp lời rồi đi ra ngoài, thấy mặt trời đã lặn, nàng không dám trì hoãn, tìm đường tới thẳng nhà bếp.
Đến khi nàng vào nhà bếp, thấy một nam tử đầu bếp tuổi đã trung niên đang thái rau, bên cạnh còn có hai nữ tử phụ bếp đang nhặt và rửa rau.
"Cô nương có chuyện gì?" Đầu bếp nhìn nàng một cái, hỏi.
"Kính nhờ, nô tỳ là nha hoàn bên cạnh thừa tướng, ngài bảo nô tỳ nấu vài món, không biết bây giờ có tiện không?" Tô Khuynh Khuynh lễ phép nói.
"Ồ! Hóa ra là người bên cạnh thừa tướng, chào cô nương, ta đang nấu cho thừa tướng đây!" Đầu bếp nghe vậy, lập tức khách khí nói.
"Vậy ngài nấu hai món trước, hai món còn lại để nô tỳ làm. Ở đây có thịt không?"
"Có, hôm nay vừa mua, trong giỏ còn có thêm nhiều loại thức ăn và rau cỏ, cô cứ xem mà làm."
"Vậy được, ngài cứ làm việc, nô tỳ đi xem có rau gì."
Tô Khuynh Khuynh tới góc tường tìm giỏ rau, xem qua một chút, lúc nhìn thấy có thức ăn, trong lòng cũng đã có ý tưởng.
Đầu tiên nàng lấy ra một miếng thịt lợn, sau đó rửa sạch trong nước, thấy đầu bếp bên kia không dùng thớt nàng mới lấy dao thái thịt.
Nàng thái thịt nạc thành sợi mỏng, sau đó đặt vào một cái bát sứ, lại đập một quả trứng, lấy nguyên lòng trắng trứng đổ vào, rồi đổ thêm ít xì dầu, để ngấm một lúc thì chút nữa thịt sẽ mềm và ngon.
Tiếp đó nàng rửa sạch một củ cà rốt, lại cho mộc nhĩ vào luộc mềm, hành gừng tỏi cũng chuẩn bị xong.
Nàng vừa chuẩn bị xong, đầu bếp cũng làm xong đồ ăn của hắn, Tô Khuynh Khuynh bắt đầu làm món của mình.
Không lâu sau, một đĩa thịt xào tỏi và một đĩa rau trộn đã hoàn thành.
Nhìn ra ngoài trời, sắc đêm đã buông xuống, Tô Khuynh Khuynh đi cùng một nha hoàn bưng cơm canh tới phòng khách.
Bùi Cảnh Chi nghe thấy tiếng mở cửa, đầu ngẩng khỏi cuốn sách nhìn hai người bước vào.
"Đại công tử, đã để ngài đợi lâu rồi, cơm canh đã chuẩn bị xong, ngài mau rửa tay ăn cơm ạ!" Tô Khuynh Khuynh bày đồ ăn lên bàn nói.
Bùi Cảnh Chi đứng dậy chỉnh chang lại quần áo, xong xuôi mới bước đến chậu rửa tay.
Lần này Tô Khuynh Khuynh đã có kinh nghiệm, vội vàng đi qua giúp hắn xắn tay áo, Bùi Cảnh Chi cũng theo lẽ đương nhiên nhận lấy sự giúp đỡ này.
Khi hắn rửa tay xong, Tô Khuynh Khuynh đưa khăn bông cho hắn, Bùi Cảnh Chi tự nhiên nhận lấy rồi lau vệt nước còn dính trên tay đi.
Chờ hắn ngồi vào bàn, Tô Khuynh Khuynh lại đưa cho hắn đôi đũa: "Đại công tử, món này và món rau trộn này là do nô tỳ làm, nhân lúc còn nóng ngài thử đi."
Bùi Cảnh Chi nhìn hai món ăn, liếc qua thấy màu sắc cũng rất đẹp, thế là gắp một miếng thịt.
Thịt vào miệng mềm mại tinh tế, có vị thơm ngọt, khiến lông mày hắn giãn ra, vốn không tin nàng có thể nấu món ngon, không ngờ khi ăn vào miệng lại vượt quá mong đợi.
Lại ăn thêm miếng rau trộn, cũng thấy ngon, không khỏi khiến hắn ăn mấy món do nàng nấu nhiều hơn chút, hai món đầu bếp làm hắn chỉ ăn một miếng.
Tô Khuynh Khuynh nhìn hắn ăn ngon, môi đỏ khẽ nhếch, hình phạt này coi như được miễn rồi.
Chờ đến khi thấy hắn đặt đũa xuống, Tô Khuynh Khuynh lại đưa nước súc miệng và khăn bông cho hắn.