"Vừa rồi ngươi luống cuống như vậy, dám nói ngươi không lừa ta?" Bùi Cảnh Chi lạnh lùng nói.
Hắn có thể làm thừa tướng của một nước, thì cũng phải là người rất giỏi trong việc đọc tâm tư và nhìn sắc mặt của người khác, việc nữ nhân này nói dối hay không, hắn chỉ cần nhìn qua là biết ngay.
Tô Khuynh Khuynh thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng không dám chọc giận hắn, nếu không người chịu thiệt vẫn là nàng.
"Đại công tử đúng là không hổ làm đến thừa tướng, lần đầu tiên nô tỳ nói dối đã bị ngài nhìn thấu, nô tỳ sai rồi, sau này không dám nữa, xin đại công tử tha tội." Vừa nói, nàng vừa quỳ xuống, nhìn vẻ mặt như thành thật nhận lỗi.
"Bây giờ mới biết nhận lỗi sao? Đã muộn rồi, một là ngươi không làm tròn bổn phận, hai là lừa dối ta, theo gia pháp phạt ngươi quỳ hai canh giờ, bây giờ ra ngoài quỳ đi." Bùi Cảnh Chi lạnh lùng nói.
"Hả? Hai canh giờ, như thế chẳng phải chân nô tỳ sẽ tàn phế sao? Đại công tử, nể tình đây là lần đầu tiên nô tỳ phạm lỗi, ngài tha cho nô tỳ đi! Sau này nô tỳ sẽ tận tâm tận lực hầu hạ ngài."
Nàng quỳ một lúc đã cảm thấy đau đớn không chịu nổi rồi, nếu còn phải quỳ tận hai canh giờ, tức là bốn tiếng đồng hồ, sao đầu gối của nàng có thể chịu nổi chứ?
Xin tha thứ so với chịu phạt, nàng vẫn nên chọn cách cầu xin, dù sao ở cổ đại, hạ nhân cầu xin cũng là chuyện thường tình, nàng thuận theo cũng không có gì sai.
Nàng cũng không phải loại người cứng đầu ngoan cố, việc tìm lợi, tránh thiệt trước mắt là phương châm sống của nàng.
Bùi Cảnh Chi nhìn dáng vẻ quỳ gối cầu xin của nàng, khuôn mặt xinh đẹp tuy không sợ hãi như hắn tưởng, nhưng lại có vẻ như bạn bè đang thương lượng với nhau, không giống quan hệ chủ tử nô tì chút nào.
Phản ứng như vậy khiến hắn có chút hứng thú, hắn cũng rất rất khó hiểu, vài năm trước tính cách nữ nhân này còn nhát gan như chuột, sao mới sau vài năm, bây giờ lại trở nên cởi mở và rộng rãi hào phóng như vậy.
"Không muốn chịu phạt?" Bùi Cảnh Chi đi đến trước mặt nàng, cúi người nhìn nàng.
"Không muốn, một chút cũng không muốn." Tô Khuynh Khuynh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, lắc đầu nói.
"Không muốn chịu phạt cũng được, chỉ cần ngươi làm ta vui, hình phạt của ngươi sẽ được miễn."
Tô Khuynh Khuynh ngẩn người: "Đại công tử muốn nô tỳ làm thế nào để ngài vui?"
"Tự nghĩ đi." Bùi Cảnh Chi nhếch môi cười, đứng thẳng người.
"Đại công tử, có thể để nô tỳ đứng dậy nói chuyện không, quỳ như vậy nô tỳ không thể suy nghĩ được."
Bùi Cảnh Chi nhìn khuôn mặt nàng hiện lên vẻ đau đớn, ánh mắt thoáng chút dịu dàng: "Đứng lên đi!"
"Tạ ơn đại công tử đã thông cảm." Tô Khuynh Khuynh nói lời khách sáo rồi từ từ đứng dậy.
Không ngờ, nàng vừa đứng thẳng, đầu gối liền truyền đến cảm giác đau nhói và tê buốt, khiến nàng lảo đảo một chút, thân hình không tự chủ mà ngã về phía trước.
Đúng lúc nàng nghĩ mình sẽ ngã vào lòng ngực nam nhân trước mặt, lại thấy nam nhân thời cổ đại nào đó né sang một bên, rõ ràng là không muốn đỡ nàng.
Hắn né sang bên cạnh khiến Tô Khuynh Khuynh thầm mắng một tiếng "kẻ vô tâm", đang lúc nghĩ mình sẽ ngã sấp xuống đất, thì cảm thấy cổ áo sau lưng bị ai đó nắm lấy, giúp thân hình nàng đứng vững lại, sau đó cả người nàng liền được kéo lại, đến khi đã đứng vững trên mặt đất, nàng mới cảm thấy an toàn.
Sợ bóng sợ gió một hồi, khuôn mặt Tô Khuynh Khuynh hiện lên vẻ lúng túng, nàng đưa tay gạt bỏ bàn tay trên cổ áo: "Đa tạ đại công tử đã ra tay cứu giúp."
Bùi Cảnh Chi nghe lời cảm ơn thiếu thành ý của nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị: "Chẳng phải vừa rồi ngươi định ngã vào lòng ta để làm ta vui sao?"
Tô Khuynh Khuynh nghe vậy, đôi mắt đẹp có xen chút xấu hổ buồn bực nhìn về phía hắn, lời nói ra lại khiêm tốn: "Xưa nay Đại công tử giữ mình trong sạch, sao nô tỳ dám ngã vào lòng ngài."