Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 91: Không có tiền? Lấy thân báo đáp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: tuyền xù

Khi thân binh của Lý Thư tới nói thời gian hành hình Tiết Kỳ Sơn, hai nữ tử bên cạnh y phục xốc xếch, một nữ tử trong đó còn lộ ra một phần bụng trắng bị dọa sợ đến mức oa oa kêu to: "Quân gia tha mạng, quân gia đừng đánh ta!"

"Đi qua một bên!" Binh lính chán ghét đá một cước ngã trên mặt đất, kéo cổ áo Tiết Kỳ Sơn đứng dậy, nhẹ nhàng, xem ra thân thể bị đào rỗng rồi.

Tiết Kỳ Sơn bị thân binh xách trên tay, giống như một con gà con, trong lòng lập tức hoảng sợ, la lớn: "Lý Thư, ngươi không thể đánh ta! Ta là Hoàng Thượng phái tới, ngươi không có quyền xử phạt ta!"

"Hả? Có quyền hay không có quyền, ngươi lập tức liền biết!" Lý Thư nở nụ cười âm lãnh giống như một tòa hầm băng, Tiết Kỳ Sơn lạnh từ đầu đến chân, rốt cuộc biết hắn làm thật, lại quay sang Ngụy Hổ đang đứng thẳng bên cạnh cộc gỗ: "Ngụy tướng quân, xem ở phần thượng đồng bào tình nghĩa của chúng ta, ngươi giúp ta một chút!"

Ngụy Hổ dứt khoát nhắm mắt lại, làm bộ như không nhìn thấy. Lúc nãy ông mới đi tới, Tiết Kỳ Sơn và hai nữ nhân kia điên loan đảo phượng quên hết tất cả, một bị hắn ta đè ở phía dưới, một người khác cưỡi trên người hắn ta, tình cảnh kia, dù Ngụy Hổ ông nhiều tuổi như vậy cũng chưa từng thấy qua, tinh lực hắn ta rất dư thừa, nơi nào có một chút dáng vẻ không thoải mái, người như vậy chính là một kẻ bại loại, ông không có một tia đồng tình.

"Ngụy Hổ, hôm nay ngươi không giúp ta, hắn sẽ khiến ngươi sẽ giống như ta thôi!" LúcTiết Kỳ Sơn bị lôi đi, hung hăng ném một câu nói. Những thua thiệt mà hắn ta nhận hôm nay, Lý Thư ra tay, hai người bọn họ không chịu một chút tội, Lý Thư hắn như thế nào đặt chân trong Hổ Uy doanh đây.

Các tướng sĩ Hổ Uy doanh nhìn Tiết Kỳ Sơn bị bắt đi, có vài người rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng thấy dáng vẻ Ngụy Hổ Tướng quân bình tĩnh, không ai dám đứng ra nói một câu.

Tiết Kỳ Sơn bị thân binh áp trên mặt đất, bị đá vụn cấn đến mức hoảng sợ, mặc dù hắn ta làm lính từ lúc ra đời, nhưng vẫn chưa từng chịu phạt đau khổ gì, lập tức liền kêu lên: "Lý Thư, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Hèo đồng thời vừa rơi xuống, Tiết Kỳ Sơn

kêu rên một tiếng tiếp một tiếng, trong lòng ghi hận Lý Thư, thề phải báo thù bị nhục hôm nay.

Binh sĩ hành hình là thân binh của Lý Thư, tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, hèo còn chưa có đánh xong, Tiết Kỳ Sơn cũng đã không còn tiếng kêu la.

"Vương Gia, Tiết Đô Úy ngất đi!" Một tên binh lính tới đây bẩm báo.

"Chết?"

"Không, còn chút hơi thở yếu ớt." Binh lính thành thật trả lời.

"Không chết thì tiếp tục!" Lý Thư nói mà mắt không chớp cái nào.

Tiếp tục đánh hèo, Tiết Kỳ Sơn rốt cuộc tỉnh lại như kỳ tích, còn có tác dụng hơn Linh Đan Diệu Dược. Sau đó lại bị đánh bất tỉnh rồi lại tỉnh lại, nhiều lần giày vò vẫn còn mạng, không thể không nói đây là một kỳ tích.

Thật ra, đây chính là thủ đoạn của Lý Thư. Thân binh được huấn luyện dưới tay hắn giống như nhân tinh. Hổ Uy doanh trực thuộc cai quản của Hoàng đế, không chịu những quan viên khác quản chế, dù là lần này ra kinh với Dụ Vương, lại nói cũng chỉ là hợp tác với công việc của hắn, không coi là phục tùng, cho nên Tiết Kỳ Sơn mới có thể không chút kiêng kỵ như vậy, không nghĩ đến sẽ bị phạt.

Chính vì vậy, binh sĩ hành hình biết quan hệ lợi hại trong đó, nếu đánh chết Tiết Kỳ Sơn, dĩ nhiên Dụ Vương bị đeo khuyết điểm trên lưng, đến lúc đó không thiếu được phiền toái, như thế, bọn họ liền dùng thủ đoạn hành hình một chút, vừa làm Tiết Kỳ Sơn chịu đau khổ da thịt, lại không đánh vào chỗ trí mạng của hắn ta, dù lại đánh 100 đại bản, Tiết Kỳ Sơn cũng có thể giữ được một cái mạng.

Tiết Kỳ Sơn rất nhanh được mang đi xử lý vết thương, Lý Thư đứng dậy trước mặt chúng tướng sĩ Hổ Uy doanh, mọi người lập tức lưng eo ưỡn thẳng tắp, vẻ mặt cũng không giống như vừa rồi. Mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào Lý Thư, không dám nhìn những chỗ khác nữa.

Sắc mặt Lý Thư hơi hòa hoãn chút, tuyên bố: "Hôm nay bắt khai thông dòng sông, toàn bộ binh sĩ tham dự, doanh trướng liền đóng ở trên đê lớn, mỗi ngày ban đêm thay phiên nghỉ ngơi hai canh giờ, trong vòng ba ngày phải hoàn thành!"

Chúng tướng sĩ lại không dám có điều chất vấn, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh đi thi hành.

Ngụy Hổ có chút kinh ngạc với quyết định của Lý Thư, ông đi tới bên cạnh hắn, hỏi không hiểu trong lòng.

Lý Thư nhìn ông một cái, Ngụy Hổ này vẫn là một người có trách nhiệm.

Hắn chỉ chỉ bầu trời, hỏi: "Ngươi thấy cái gì?"

Ngụy Hổ ngẩng đầu nhìn một chút, bầu trời trừ mây ra, không có gì nữa, không hiểu lắc đầu một cái.

Vẻ mặt Lý Thư ngưng trọng, trầm giọng nói: "Sương mù! Mấy ngày nay Bổn vương chú ý quan sát, buổi chiều đều có sương mù rất dày, nếu là mùa đông thì không nói, mùa hè nóng bức chói chang, ngươi không cảm thấy lạ sao?"

Lúc này Ngụy Hổ mới nhận ra, khẽ gật đầu một cái: "Đây cũng phải, đêm qua ta ra doanh trướng, cũng thấy qua, quá khác thường!"

"Ba ngày sương mù dày, sắp có mưa đến! Lúc này mới ngày đầu tiên, tính cả hôm nay, chúng ta còn có thời gian ba ngày, sẽ có mưa to hoặc là mưa rào, cho nên, ba ngày này, chúng ta cần phải giành giật khơi thông dòng sông, mặc kệ bỏ ra cái giá gì."

Tuy vào lúc này Ngụy Hổ có chút hoài nghi, nhưng vẫn theo yêu cầu của Lý Thư đi làm, ông vội vã chỉ huy các tướng sĩ Hổ Uy thu doanh trướng, xuất phát tiến về phía sông Nghi.

Ở Kinh Thành, Hạ Lâm đứng trước cửa Vạn Khách Long, nhìn nhà lầu ba tầng cao cao đứng vững, trong mắt toát ra ánh sáng yêu thích và ngưỡng mộ.

"Lâm Nhi, muội đã đến rồi!" Bên trong Tần Nhuận Minh vẫn luôn lưu ý, lúc này thấy Hạ Lâm đứng chần chừ ở bên ngoài, cho là nàng do dự, vội vàng chạy đến kêu nàng.

"Nhuận Minh! Huynh thật sự làm việc ở chỗ này à? Làm sao huynh không nói cho ta biết chứ?" Hạ Lâm nhìn Tần Nhuận Minh trước mắt, mặc dù nhà nghèo, nhưng làn da của hắn lại khá trắng trẻo, bởi vì chăm chỉ hiếu học, hắn vẫn muốn thi đỗ một công danh, trong nhà nương già đau lòng nhi tử, chưa bao giờ để hắn làm một chút việc nặng, coi như cả người Tần Nhuận Minh sống an nhàn sung sướиɠ như thiếu gia nhà giàu, chỉ là trên người mặc y phục hơi mộc mạc.

"Lâm Nhi, muội đừng tức giận, ta cũng mới tới hôm qua, không biết Mộ Dung công tử nghe ai nói ta biết chữ, lại biết chút tính toán, liền để ta làm phòng thu chi ở chỗ này. Vốn định lập tức đi nói với muội, công tử lại nói chờ muội tới rồi gặp mặt cũng không muộn. Ta thấy không nên làm trái ý tứ của ngài ấy, cho nên liền ở chỗ này chờ muội từ sáng sớm."

"Thật sao?" Hạ Lâm cảm thấy nơi nào đó có chút không đúng, rồi lại không thể nói tại sao, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Lâm Nhi, cuối cùng chúng ta có thể ở cùng một chỗ, ta thật vui vẻ!" Tần Nhuận Minh không kìm lòng được đưa tay cầm lấy tay Hạ Lâm, lại bị nàng dùng sức hất ra.

"Lâm Nhi!" Tần Nhuận Minh không ngờ nàng có thể như vậy, trước kia lúc không có người, bọn họ cũng đã từng làm những chuyện thân thiết hơn.

"À? A, nơi này là cửa lớn mà, huynh muốn để người ta nói xấu à?" Hạ Lâm giận dữ liếc nhìn hắn một cái, mặt ửng đỏ.

Mới vừa rồi nàng chỉ lo nhìn cảnh tượng Vạn Khách Long xa hoa, đại sảnh lầu một to như vậy, khoảng chừng gấp mười lần nhà nàng đi, người đứng ở chỗ này, bỗng nhiên cảm thấy rất nhỏ bé, không chỉ có như thế, bên trong trang hoàng hết sức quý khí, tất cả tân khách ra vào đều là cẩm y hoa phục, trước cửa đặc biệt có một chỗ đất trống, đỗ đủ loại chiếc xe sang trọng.

Hạ Lâm thấy may mắn khi hôm nay mình lén gạt mẫu thân chạy ra, có Mộ Dung Hoài làm chỗ dựa, nàng không cần gả vào Long phủ đi, thật tốt.

"Ôi chao, hôm nay Lâm Nhi mặc đồ thật là xinh đẹp! Rốt cuộc mẫu thân muội chịu mua xiêm y mới cho muội rồi sao?" Tần Nhuận Minh phát hiện Hạ Lâm hôm nay có chút bất đồng, cao hứng nói.

Trong lòng Hạ Lâm chua xót, nương nàng vậy, nơi nào sẽ có ý nghĩ tốt như thế?

Tần Nhuận Minh vẫn còn hưng phấn nói: "Hôm nay muội cố ý mặc vậy, là vì cho ta một kinh hỉ sao? Thật đẹp!"

Hắn tán thưởng xuất phát từ nội tâm, Lâm Nhi của hắn vẫn luôn là đẹp nhất. Không chỉ dáng dấp đẹp, còn không chê hắn nhà nghèo, nghe nói trước kia nàng cũng là thiên kim của đại gia đình, chẳng qua hiện giờ sa sút, cho nên tính khí nương nàng không tốt.

Hắn cũng không để ý. Gia đình hắn vẫn còn một lão nương. Hắn tin tưởng, chỉ cần hai người bọn họ đồng cam cộng khổ, tương lai nhất định sẽ có được cuộc sống tốt.

Hạ Lâm lại không nghĩ xa như vậy, nghe Tần Nhuận Minh nói, tâm nàng lộp bộp, vội vàng nói: "Vâng, đúng vậy!" Trong lòng nàng hốt hoảng, thật ra thì đây chính là món xiêm y mẫu thân đặc biệt đi tới hiệu may mua mấy ngày trước đây, nghĩ nếu như ngày vào cửa, sợ rằng thời gian không kịp nữa, vì vậy liền ngoan tâm xài hơn phân nửa tiền để dành mua món xiêm y đó, coi đó như đồ cưới cho mình.

Hạ Lâm chỉ sợ Tần Nhuận Minh hỏi nữa, vội vàng nặn ra nụ cười tươi tắn nói: "Nhuận Minh ca, mang ta đi tìm Thanh quản sự được không?"

Tần Nhuận Minh bị tiếng gọi nũng nịu của nàng làm lòng mềm nhũn, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, dắt nàng đi vào trong tửu lâu.

Một gian phòng bao lầu hai bên cửa sổ, đứng hai người một nam một nữ, chính là Mộ Dung Hoài và Yến Vũ Nhi.

Thấy người phía dưới vào tửu lâu, Mộ Dung Hoài rời đi cửa sổ, chuyển sang Yến Vũ Nhi nói: "Ta thu xếp giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi muốn cảm ơn ta thế nào đây?"

"Ôi chao, Mộ Dung công tử, ngươi đừng cường thế như vậy có được không? Ngươi không được quên, trước đó ta đã cho ngươi một tờ thực đơn rồi." Yến Vũ Nhi liếc mắt nhìn, người này thật không thú vị, cái gì cũng coi trọng hồi báo.

"Vậy sao có thể làm đây? Cái đó nhiều nhất chỉ có thể coi là tiền đặt cọc, hôm nay chuyện xong rồi, không phải ngươi nên trả hết toàn bộ sao? Không phải làm ăn đều như vậy sao?" Mộ Dung Hoài ngồi xuống ghế ở bên cạnh bàn, một vẻ mặt đương nhiên.

"Làm ơn đi, trước đó ngươi cũng chưa từng nói trả tiền đặt cọc trước, ta chỉ thanh toán một lần, khách hàng tốt như vậy ngươi đi nơi nào tìm? Cho nên ngươi cũng đừng nghĩ đi!" Yến Vũ Nhi còn lâu mới để ý tới hắn.

Nàng coi như là hiểu, Mộ Dung Hoài này thật sự là một con cọp giấy, thật ra thì cũng không phải lúc nào cũng coi tiền ở trong mắt. Chẳng qua dường như hắn giống một vị Đường Tăng nói lảm nhảm, khiến lỗ tai Yến Vũ Nhi rất là khó chịu, không nhịn được liền muốn tranh cãi với hắn.

Lần này Mộ Dung Hoài cũng không dễ nói chuyện giống như ngày trước, hắn ngồi ngay ngắn người lại, một tư thế đàm phán nhìn Yến Vũ Nhi.

"Đây là quy củ, trả tiền đặt cọc trước, sau khi chuyện xong xuôi, ngươi cũng không thể quỵt nợ!"

Dáng vẻ nghiêm trang của hắn khiến mặt của Yến Vũ Nhi lập tức xụ xuống, nàng thế nào cũng không nghĩ đến người này còn là một tên vô lại, mỗi một tờ thực đơn của nàng, có thể làm tửu lâu của hắn kiếm được một khoản bạc khổng lồ, thật sự ứng với câu nói kia: "Không buôn bán không tiêu diệt!"

"Không phải là Vũ Nhi không có bạc trả tiền chứ? Theo ta vơ vét nhiều như vậy cũng bị ngươi tiêu xài hết?" Dáng vẻ Mộ Dung Hoài quan tâm nàng. Yến Vũ Nhi hận không thể đâm mù mắt của hắn, con mắt kia của hắn nhìn nàng giống như một tên phá của sao? Tiền của nàng chỉ là dùng ở. . . . . .

"Nếu quả thật không có bạc cũng chẳng sao," Mộ Dung Hoài chợt cười nhìn nàng, đôi mắt đào hoa dính vào một tia nhu tình, "Nếu ngươi lấy thân báo đáp, ta cũng không tính là rất thiệt thòi!"

"A ——" tiếng kêu thảm thiết thê lương từ cửa sổ truyền ra, làm kinh sợ một đám quạ trên cây cách đó không xa.
« Chương TrướcChương Tiếp »