- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc
- Chương 90: Họa Thủy Đông Dẫn
Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc
Chương 90: Họa Thủy Đông Dẫn
edit: tuyền xù
Yến Vũ Nhi chỉ thấy trong chánh đường Thúy Lan viện thật đông, một phòng người vây quanh.
"Lão phu nhân, hôm nay nếu ngài không cho ta công đạo, chờ Vương Gia trở lại, ta sẽ bẩm báo thật rõ, đến lúc đó, chúng ta xem ai không vớt được chỗ tốt!" Trên mặt Hồ Mi Nhi không có sợ hãi, vốn là bụng không lộ ra một chút bụng bầu, nàng ta lại dùng hai tay vịn eo, trái phải mỗi một nha hoàn dìu lấy nàng ta.
"Hồ Thị, chuyện hôm nay vốn là hiểu lầm, ngươi cần gì phải nhao nhao ầm ĩ huyên náo vương phủ không được an bình? Ta đây một lão phu nhân quả thật là một đồ trang trí sao?" Trên mặt Ngô thị tức giận, bà ta đã sớm nhìn ra phụ nhân này không phải là một người an phận, có lòng chèn ép, ai có thể nghĩ tới nàng ta thế nhưng vào được mắt Vương Gia, mà gần đây nàng ta coi Liễu Tưởng Dung như một người trong suốt.
Bà ta nhắm mắt lại, tận lực để cho tâm tình của mình bình tĩnh lại. Hồ Mi Nhi hoàn toàn không thuận theo, "Lão phu nhân, chuyện này vốn xảy ra ở trong viện ngài, đương nhiên là người trong viện ngài làm, hôm nay ta cũng chỉ xin ngài giao ra hung thủ hại ta ngày đó, ngài liền ra sức khước từ, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác?"
Thân thể Ngô thị lung lay, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
"Hồ Thị, ngươi đừng ngậm máu phun người, ta với ngươi không thù không oán, hoàn toàn sẽ không thương hại tới ngươi? Chuyện của ngươi chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, đừng cầm lông gà làm lệnh tiễn đúng lý không tha người, còn không biết có phải chủng loại của vương phủ hay không đâu!" Ngô thị vô cùng tức giận, lời nói thốt ra khỏi miệng, nói xong mới ý thức tới lời của mình không đúng, không thể làm gì khác hơn là banh mặt giả vờ trấn định.
Hồ Mi Nhi nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của bà ta, lúc này nổi cơn giận: "Ngô thị, Lão vu bà ngươi nói gì? Bà nói rõ ràng cho ta!"
Yến Vũ Nhi đứng ở cửa, nhìn hai người đối chọi gay gắt, ý định lặng lẽ lui ra ngoài, nàng tội gì tới tham gia vào vũng nước đυ.c này.
"Ơ, Yến Cơ thế nào không đi vào đây!" Liễu Tưởng Dung chợt đứng ở sau lưng nàng, la lớn, mấy di nương khác đi theo phía sau nàng ta, chặn ngay cửa.
Yến Vũ Nhi thấy đi không được, ngượng ngùng cười cười: "Ha ha, đang định đi vào!"
Ngô thị và Hồ Mi Nhi tranh chấp đến mặt đỏ tai hồng, Liễu Tưởng Dung đi vào phòng, đi tới trước mặt hai người, lôi kéo Ngô thị khuyên nhủ nói: "Lão phu nhân, Hồ phu nhân, xin bớt giận, chúng ta là người một nhà, lẽ ra nên hòa hòa khí khí, tội gì vì một vài người không có ánh mắt làm mất tình cảm."
Cuối cùng Ngô thị và Hồ Mi Nhi cũng ngừng lại, đều tức giận trợn trừng mắt nhìn đối phương, không yếu thế chút nào.
Liễu Tưởng Dung uyển chuyển hành lễ với Ngô thị, rồi quay sang nói với Hồ Mi Nhi: "Hiện giờ thân thể Hồ muội muội nặng nề, cái thai khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng. Lão phu nhân lớn tuổi, là trưởng bối, chúng ta nên tôn kính. Tưởng Dung cảm thấy thay vì suy đoán lung tung như vậy, vẫn là tìm nhân chứng vật chứng xác nhận, ta cho rằng, lúc đó Yến Cơ tới đây sớm nhất, chắc hẳn nàng nhìn thấy rõ ràng hơn chúng ta, vậy để nàng đến nói một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi!"
Ánh mắt của Ngô thị và Hồ Mi Nhi đều bắn về phía Yến Vũ Nhi, Ngô thị nghĩ tới, lúc đó Yến Vũ Nhi thật sự tới sớm nhất, bà ta cũng chưa ngủ dậy, chỉ cần từ trong miệng nàng nói ra không phải người Thúy Lan viện làm, là có sức thuyết phục nhất.
Trong lòng Hồ Thị cũng đang tính toán nhỏ, tuy lúc này nàng ta bị kinh sợ, rất là tức giận, nhưng cũng may không động thai khí, sở dĩ làm ầm ĩ như vậy, cũng chỉ là muốn lập uy ở vương phủ, hạ nhân mới không dám chậm trễ nàng ta và hài tử, địa vị của mình liền vững chắc.
Ngô thị liếc nhìn Hồ Mi Nhi, thấy nàng ta cũng không phản đối, hắng giọng một cái nói: "Dung Nhi nói có lý, Yến Cơ, lúc đó ta còn chưa ngủ dậy, chắc hẳn ngươi biết rõ ràng hơn, vậy ngươi tới làm chứng, lúc đó có thấy nô tài nào trong Thúy Lan viện tay chân không sạch sẽ không?"
Yến Vũ Nhi âm thầm le lưỡi, quả nhiên nàng không nên chạy tới tham gia náo nhiệt này, hiện tại Họa Thủy Đông Dẫn*, nàng thật là cưỡi hổ khó xuống.
*Họa Thủy Đông Dẫn ~ ở đây ý chỉ dẫn tai họa vào bản thân mình
Nói là người Thúy Lan viện, Ngô thị nhất định hận nàng vô cùng. Nói như vậy Ngô thị liền thoát không khỏi liên quan, nếu như nghiêm trọng, còn có thể bị nói không tha cho con riêng, nàng là người vô cùng yêu quý thanh minh, như vậy không khác nào tát bà ta một cái, mình lại rơi vào tình huống không được tốt.
Nhưng nói không phải người Thúy Lan viện, nàng lại không nhìn thấy rốt cuộc là ai đang động tay động chân, có thể nói là ai chứ?
Nếu nói lời nói thật, Ngô thị và Hồ thị thấy nàng không chịu giúp họ, tất nhiên cũng sẽ ghi hận nàng, lại càng khó khăn.
Liễu Tưởng Dung đáng ghét, nàng thật sự là không nhìn thấy, phải dùng nhân chứng là nàng sao?
Liễu Tưởng Dung, chiêu này của ngươi trái lại rất cao! Vô luận kết quả gì, nàng đều sẽ đắc tội người, hôm nay nếu đắc tội hai người Ngô thị và Hồ Mi Nhi đều đang rất thịnh ở vương phủ, thì ý định của Liễu Tưởng Dung sẽ thành công.
Yến Vũ Nhi sững sờ trong chốc lát, trên mặt liền hiện lên nụ cười, đi tới trước mặt lão phu nhân hành lễ, khôn khéo nói: "Tiểu nữ tử đa tạ lão phu nhân và Hồ phu nhân nâng đỡ, chẳng qua cuối cùng có nhìn thấy hay không, cũng chỉ là chuyện nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí* mà thôi!"
*nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: là người thì sẽ khác nhau, mỗi người sẽ có một cách nhìn khác về một sự việc
Nàng thản nhiên đi tới trong sảnh, nhìn hai người Ngô thị và Hồ Mi Nhi, khẽ mỉm cười nói: "Người trong phòng Lão phu nhân đều là lão nhân, chắc hẳn đều là lão nhân dùng quen, dĩ nhiên là sẽ không xảy ra nhầm lẫn gì, chẳng qua cái ghế kia đã không tu sửa lâu năm, lại không kịp phát hiện nên hôm nay đình công. Giống như con người sinh lão bệnh tử, cái ghế cũng đến tuổi nghỉ ngơi, một vài hạ nhân lười biếng sơ xuất, kết quả lại làm hại lão phu nhân đeo lên sai lầm, có thể trừng phạt nhẹ thỏa đáng."
"Hồ phu nhân cũng bị thương vào đúng lúc này, cũng may ông trời che chở, may mắn không có gì đáng ngại, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi. Cho nên, Vũ Nhi cảm thấy, lão phu nhân đức cao vọng trọng, thương cảm tiểu bối, tất nhiên cần phải được nhiều người kính yêu, là hình mẫu của đám quý phu nhân ở Kinh Thành."
Nàng nói xong, lui qua một bên, không lên tiếng nữa, chỉ đưa mắt nhìn cái bàn đá xanh trên đất, dường như ở phía trên có cánh hoa đang nở ra vô cùng kiều diễm.
Vẻ mặt ung dung của Liễu Tưởng Dung khẽ đổi một cái, sắc mặt của Ngô thị và Hồ Mi Nhi nhu hòa xuống, hai người tranh quá mức lại ảnh hưởng cũng không tốt, hiện giờ có một bậc thềm, liền thuận thế đi xuống là tốt rồi.
Hồ Mi Nhi bày ra vẻ mặt kích động, hành lễ với Ngô thị, miệng nói: "Lão phu nhân, Yến Cơ nói có lý, Mi Nhi quá mù quáng, đối với lão phu nhân có nhiều bất kính, mong ngài thứ tội!"
"Ai nha, Mi Nhi mau đứng lên, ngươi còn có thai đó, cũng không nên hành lễ nặng như thế. Lại nói đều là ta đây làm một trưởng bối không tốt." Ngô thị lộ vẻ ngượng ngùng, tự mình đỡ Hồ Mi Nhi dậy, sai nha hoàn đưa tới trà nóng an ủi, vừa trầm nghiêm mặt phân phó: "Đông Mai ở chỗ nào?" Nha hoàn tên là Đông Mai rất nhanh được gọi vào, vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, liền bị Hà Hương áp quỳ trên mặt đất.
"Đông Mai, ta thấy ngươi luôn luôn thận trọng, còn muốn ngày sau cất nhắc ngươi làm nhất đẳng, vậy mà ngươi không nghiêm túc làm việc, bàn ghế bị hư trong phòng này, chẳng lẽ còn phải một lão bà tử ta đây tự mình đến tra sao? Người tới, Đông Mai lơ là công việc, làm cho Hồ phu nhân bị kinh sợ, kéo nàng xuống đánh 20 đại bản, đuổi ra khỏi phủ!"
Đông Mai hô to oan uổng, Ngô thị cũng không để ý tới nàng, Hà Hương sai người che miệng nàng lại, phân phó ma ma thô sử: "Kéo xa một chút rồi đánh, đừng để Hồ phu nhân nghe thế tiếng bất nhã, quấy rầy tiểu thiếu gia!"
Trong mắt Hồ Mi Nhi chợt lóe lên vẻ đắc ý, Ngô thị lại nói: "Nha hoàn hầu hạ bên cạnh Mi Nhi lại ít, nhất thời lại không mua được hợp ý dùng tốt, như vậy đi, Hà Diệp chỗ ta là thận trọng nhất, liền đưa đến viện ngươi để sai bảo, nếu không nghe lời, ngươi nên đánh cứ đánh, nên mắng cứ mắng, ta sẽ không đau lòng nửa phần!"
Ánh mắt Hồ Mi Nhi ngưng lại, nhưng vẫn chưa nói thêm cái gì, gật đầu nói tạ ơn.
Vừa nháo ra trò hề cứ lặng lẽ kết thúc như vậy, Liễu Tưởng Dung không nhìn thấy được tiết mục muốn xem, dẫn đầu đứng lên rời đi, lúc đi qua bên cạnh Yến Vũ Nhi, ánh mắt bén nhọn qua lại tới lui trên người nàng, cuối cùng sải bước xoay người rời đi.
——— —————— —————
Tại Giang Châu xa xôi, Dụ Vương Lý Thư, dĩ nhiên sẽ không biết trong phủ mình náo nhiệt như thế, rốt cuộc chạy đến địa phận Giang Châu, bầu trời vẫn mặt trời đỏ treo trên cao, hoàn toàn không giống dáng vẻ muốn trời mưa.
"Vương Gia, chúng ta đây là trị thủy cái gì chứ!" Lý Dịch dùng tay che nhìn trời một chút, hơi ai oán nói.
"Bên kia an bài như thế nào?" Lý Thư quét mắt liếc chung quanh, hạ thấp giọng hỏi. .
"Vương Gia yên tâm, người thuộc căn cứ mình đã phân ra các nơi, hóa thành bách tính bình thường, phụ trách liên lạc là một vài thương nhân, trong Tề Vân Sơn trang đều có người của chúng ta." Lý Dịch bào cáo từng việc đã làm mấy ngày nay, lại có chút lo lắng: "Vương Gia, thế lực chúng ta cường đại, Hoàng Thượng chắc hẳn đã nghe được tin tức có thể tin, nếu như lần này hắn có động tác gì, những người đã phân tán ra, muốn triệu tập lại có thể phải phí một chút thời gian."
Lý Dịch không khỏi lo lắng, nếu như cứng đối cứng, bọn họ phương này chưa chắc sẽ thua, trụ sở bí mật tinh binh đông đảo, nghiêm chỉnh huấn luyện, nhưng là bây giờ muốn điều động sẽ không như vậy dễ dàng.
Lý Thư mím chặt môi, khẽ trầm ngâm chốc lát, nói: "Lấy tên lệnh làm hiệu, số càng nhiều là càng nguy cấp, xuất động nhân mã thích hợp. Cứ như vậy, cho dù gặp phải tình huống nào, cũng có thể kịp thời xuất hiện, hơn nữa, bộ phận tụ họp, dù là bại lộ, cũng sẽ không bị phát hiện toàn bộ."
"Vương Gia, ngài cần gì phải nhịn nữa, Hoàng Thượng bất nhân, ngài hoàn toàn có năng lực thay thế, chẳng lẽ, nhất định phải tìm Hoàng Trưởng Tôn mới được sao? Ngộ nhỡ hắn đã tạ thế thì sao?" Lý Dịch cực kỳ nóng nảy vì ngài ấy ẩn nhẫn không phát, lực lượng ngầm của bọn họ đã vô cùng cường đại, đủ để chống lại triều đình, Hoàng đế đã không ngồi yên, Vương Gia vẫn còn phải giấu giếm , điều này thật sự không có cần thiết.
"Lý Dịch!" Lý Thư trầm giọng, người hiểu rõ hắn cũng biết đây là dấu hiệu hắn sắp nổi giận, Lý Dịch thông minh cúi đầu im lặng.
Lý Thư lắc đầu một cái, bọn họ đều không rõ ý tưởng thật sự của mình, cái vị trí kia, đối với hắn không có lực hút lớn như vậy, hắn đang làm tất cả, cũng chỉ vì làm tròn nguyện vọng của cha hắn.
Từ đó về sau, Lý Dịch không dám nhắc tới chuyện này nữa, ở Giang Châu doanh nghỉ ngơi và hồi phục tầm nửa ngày, chợt kèn thổi lên, các tướng sĩ Hổ Uy doanh lặn lội đường xa hơn tháng, còn chưa có khôi phục như cũ, thân thể vừa dính lên giường chưa mún đứng dậy, nghe được tiếng kèn vang vọng, có vài người cũng có chút miễn cưỡng.
"Mau dậy đi, Vương Gia có lệnh, mọi người lập tức tập họp!" Truyền hoán quan vừa đi, có binh lính liền nổ tung: "Không phải là muốn bắt đầu làm việc đi! Trời lại không có mưa, có chuyện gì có thể làm?"
"Đúng vậy, cũng không biết trong đầu Dụ Vương này chứa cái gì, năm nay khô hạn, chắc hẳn cả mùa hè cũng sẽ không có mưa to, còn trị thủy cái gì chứ? Dứt khoát về nhà ôm lão bà thôi!"
Bọn lính trêu chọc lẫn nhau, cũng không dám chậm trễ một chút nào, từng người mặc y phục thật nhanh rời giường, chạy tới nơi đóng quân trên đất trống tụ họp tốt.
Dụ Vương và Ngụy Hổ đã đứng trên đất trống chờ một hồi, mới thấy bọn lính lục tục chạy tới, mặc dù người tới, rất nhiều người đều là bộ dáng khói xông lửa đốt, tinh thần không lên nổi.
"Tiết Đô Úy ở chỗ nào?" Lý Thư quét mắt nhìn toàn trường một phen, không nhìn thấy bóng dáng của Tiết Kỳ Sơn, trầm giọng nói.
Một tên binh lính nơm nớp lo sợ bước ra khỏi hàng, nhỏ giọng bẩm: "Hồi Vương Gia, từ sau bữa trưa, Tiết…Tiết Đô Úy liền bắt đầu đau bụng, chắc hẳn lúc này còn chưa khỏe lại!"
Tầm mắt Dụ Vương giống như chim ưng rơi vào trên người binh lính kia, hắn mặc chiến giáp, trên trán rỉ ra giọt mồ hôi to, hai chân khẽ run, trong lòng có lẽ hiểu chuyện gì xảy ra, vì vậy nói: "Tốt lắm, ngươi đi đưa chút thuốc cho Tiết Đô Úy, nói là ta đưa, nhất định phải nhìn hắn uống xong!"
Người binh lính kia có chút chột dạ, môi mấp máy muốn nói cái gì lại không dám nói. Ngụy Hổ thấy thế, tới nói: "Vương Gia, thuốc của Tiết Đô Úy liền do thuộc hạ đến đưa đi, đừng nhìn dáng vẻ cao lớn thô kệch của hắn, sợ nhất chính là uống thuốc, tiểu tử này sợ là làm không xong chuyện này đâu!"
Lý Thư dĩ nhiên đồng ý, Tiết Kỳ Sơn này rõ ràng là mượn dịp giả bệnh, nếu để hắn ta được như ý, các tướng sĩ Hổ Uy doanh cũng phải lấy hắn ta làm gương, từng cái một không hề nghiêm túc làm theo, vậy không phải hắn là một Tướng quân chết sao?
Ngụy Hổ tự mình mang người đi tìm, không lâu sau, một đội binh lính lôi kéo một người tới đây, người nọ chính là Tiết Kỳ Sơn cáo ốm tại giường, chỉ thấy y phục hắn ta xốc xếch, quần dưới cũng không mặc, liền bị bọn lính áp giải đi về phía bên này.
Ngụy Hổ dùng tay đẩy Tiết Kỳ Sơn ngã xuống đất, bẩm báo Lý Thư: "Bẩm Vương Gia, Tiết Kỳ Sơn cãi quân lệnh, lấy lý do đau bụng không phục tùng mệnh lệnh, lại đang lêu lỏng cùng nữ tử ở trong trướng, xin Vương Gia trách phạt!"
Chúng tướng sĩ xôn xao náo động, Lý Thư cũng không ngăn cản, môi mỏng mím chặc, hàn mang trong mắt bắn về phía Tiết Kỳ Sơn, lạnh lùng nói: "Tiết Kỳ Sơn, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Lúc Tiết Kỳ Sơn đang tận hứng thì bị Ngụy Hổ cắt đứt, tâm tư hắn ta không thoải mái, lúc này y phục xốc xếch phơi bày trước mặt đám thuộc hạ, trong lòng càng thêm nổi giận, hắn ta cố chấp muốn thoát khỏi trói buộc của binh lính bên cạnh, lúc này quát: "Chuyện trong trướng của Bản Đô Úy, Dụ Vương cũng muốn quản sao?"
"Tiết Kỳ Sơn, ngươi thành thật một chút!" Ngụy Hổ đá hắn ta một cước té xuống đất, buộc hắn ta quỳ xuống. "Ban ngày ban mặt tư da^ʍ, ngươi còn có mặt mũi nữa hả?!"
Ngụy Hổ là cấp trên trực tiếp của Tiết Kỳ Sơn, hắn vừa quát Tiết Kỳ Sơn liền ngậm miệng, nhưng mặt vẫn không phục nhìn chằm chằm Lý Thư.
Lúc này, có một binh lính đi tới trước mặt Lý Thư, nhỏ giọng nói một hồi, Lý Thư cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Tốt, thế nhưng trong Hổ Uy doanh có thứ bại hoại như thế, người tới, cách chức Tiết Kỳ Sơn tới chuồng ngựa làm việc, tự kiểm điểm thật tốt."
"Dụ Vương, lão tử là Hoàng Thượng tự mình sai khiến, ngươi không có tư cách xử phạt ta!" Tiết Kỳ Sơn không ngờ tới hắn sẽ vũ nhục mình như vậy, phản kháng còn dữ dội hơn trước.
Binh lính áp giải hắn ta mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng mới miễn cưỡng chế trụ hắn ta, hắn ta vẫn còn đang kêu gào: "Lý Thư, lão tử phụng mệnh Hoàng Thượng tới giám thị ngươi, chính là tai mắt của Hoàng Thượng, ngươi dám động ta chính là bất kính với Hoàng Thượng!"
Khóe môi Lý Thư khẽ cong lên: "Dù ngươi là tai mắt của Hoàng Thượng, Bổn vương nghĩ, ngươi cũng không thể dùng danh tiếng Hoàng Thượng rêu rao khắp nơi, ngươi đây là khi quân phạm thượng, thứ hai, ngươi gϊếŧ và dâʍ ɭσạи phụ nữ, tội không thể tha, thứ ba, ngươi thân là tướng lãnh cao cấp, không làm gương một chút cho thuộc hạ, lại chỉ biết chơi đùa hưởng lạc, dưới mắt Bổn vương không cho phép bại hoại như thế! Người tới, truyền quân lệnh của Bổn vương, đánh Tiết Đô Úy 50 đại bản, răn đe!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc
- Chương 90: Họa Thủy Đông Dẫn