Chương 13

Chuyện tình của các

vai phụ luôn không được miêu tả nhiều. Trong truyện cũng không nói về

việc tại sao Trần Chiêu phải tự đoạn một tay vì nguyên chủ rồi đi tha

hương. Nhưng theo Dư Lộ thấy, có thể vì một nữ nhân không liên quan làm

đến bước này, không phải yêu thì là gì?

Cô muốn ‘hồng hạnh ra tường’!

Mọi việc cần chuẩn bị ngay. Chờ nữ chính vào cửa là một việc, tìm kiếm

ngoại viện là một việc khác. Đời trước Trần Chiêu vì nguyên chủ có thể

tự đoạn một tay, nếu đời này có thể làm Tiêu Duệ mặc kệ cô, hẳn là Trần

Chiêu có thể mang cô đi được.

Dựa vào bản thân không đi được, dựa vào một thị vệ biết võ công thì khác. Dù sao ở cổ đại này cũng không có camera giám sát, nếu cô rời đi Vương phủ với Trần Chiêu, tìm nơi núi

rừng nào đó để ẩn cư, Tiêu Duệ cũng không tìm được tụi cô. Hơn nữa, nếu

hắn không quan tâm cô, biết đâu căn bản là hắn không nghĩ đi tìm.

Lý tưởng rất đẹp, nhưng lại khác xa hiện thực.

Làm chủ mẫu một nhà mới có cơ hội để ra ngoài, dù sao cũng cần giao thiệp

với các nhà khác. Nhưng là một cái tiểu thϊếp, chắc chắn không được rồi. Cho dù cô đi cầu Tiêu Duệ, chưa chắc hắn sẽ đáp ứng, cho dù có, chắc gì hắn sẽ phái Trần Chiêu đi bảo vệ mình?

Mà cho dù mọi việc đều có thể, Trần Chiêu là người bảo vệ cô ra phủ, thì lại còn các thị vệ khác, phu xe, nha hoàn nữa. Đừng nói là quyến rũ, có khi cơ hội nói chuyện

cũng không có!

Vậy phải làm sao đây?

“Chủ tử, Đào di nương cầu kiến.” Hương Lê vào cửa bẩm báo: “Còn mang theo điểm tâm với nước ô mai mà nàng ta tự làm, có cần nô tỳ kêu nàng ấy đi không?”

Dư Lộ vui vẻ, lập tức đứng lên, vừa đi vào trong vừa nói: “Không cần, ngươi

đi ra nói nàng ấy chờ, ta thay y phục xong rồi đi tìm nàng.”

Hương Lê ra ngoài nói lời của Dư Lộ cho Đào di nương, Đào di nương liền thấy sợ sợ, nàng còn nghĩ hôm nay đến vẫn bị từ chối.

Thật ra Hương Lê cũng rất kinh ngạc. Hôm qua Dư chủ tử cũng không chịu gặp

hai vị di nương, bỗng dưng hôm nay lại sảng khoái đáp ứng như vậy, đã

xảy ra chuyện gì sao?

Sao nàng không biết gì hết vậy?

Mặc

kệ có thân phận thế nào, chỉ cần là nam nhân, thì đều thích nữ nhân đẹp

mắt. Cho nên Dư Lộ chọn một đôi giày màu xanh biếc, váy cũng màu xanh,

trên tay đeo một cái vòng thượng hạng, da vốn đã nõn nà, giờ càng trông

mịn màng hơn, đẹp không tả xiết.

Mặc dù không nhất định sẽ gặp

Trần Chiêu, nhưng cũng không thể không chuẩn bị gì khi thấy mặt. Mỗi

ngày đều cần trông thật đẹp, đảm bảo khi gặp mặt sẽ nhất kích tất trúng.

Đào di nương đứng đằng xa nhìn Thạch Lưu che dù cho Dư Lộ đi tới, một thân

xanh nhẹ nhàng, thoải mái, giữa những ngày nắng hạ thế này, đúng là

khiến người ta thấy thoải mái. Lại cúi đầu nhìn bộ đồ hồng của mình,

trông có vẻ kiều diễm, nhưng không hiểu sao thấy có vài phần nhàm chán.

Xem ra Dư di nương thật không tầm thường.

“Khiến ngươi đợi lâu.” Dư Lộ đến chỗ Đào di nương, đầu tiên là biểu lộ sự áy

náy: “Cũng không biết ngươi sẽ đến, thay quần áo hơi mất thời gian. Hôm

qua nghe nói ngươi qua đây, nha hoàn của ta lại bị chiều hư, hôm nay mới nhắc cho ta biết. Ta vốn muốn trực tiếp tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại qua đây. Thật thất lễ, hi vọng ngươi không trách móc.”

Dư Lộ nói xong, mọi người ở đây đều bối rối.

Mấy người Hương Lê thì không hiểu nàng muốn làm gì, tại sao lại đột nhiên

nói như thế. Mà Đào di nương thì cảm thấy Dư Lộ không giống kiểu người

thấy Tiêu Duệ đi phòng khác cả đêm liền hốt hoảng, nên biết nói những là này, tất nhiên có dự định gì đó không muốn cho người khác biết.

Chỉ là nàng không biết dự định đó đối với bản thân là tốt hay xấu, cho nên chỉ có thể nâng cao tinh thần, đề phòng Dư Lộ.

“Ngươi nói gì vậy. Hai lần tới quấy rầy ngươi, ta cũng đã áy náy lắm rồi.”

Nàng nói: “Ngươi không ngại, lại còn đặc biệt đến nhìn ta, ta cao hứng

còn không kịp.”

Đào di nương ở sau lưng gọi Tạ di nương là tỷ tỷ, nghĩ là không muốn mình thật lớn tuổi. Ngay trước mặt Tiêu Duệ lại gọi

là muội muội, là muốn tỏ vẻ mình vào cửa sớm, hẳn là có ngôn quyền nhất

trong ba người. Nhưng bây giờ gặp Dư Lộ một mình, cũng không biết nên

gọi thế nào mới tốt.

Dư Lộ cười, nói: “Phòng này nóng quá, chúng

ta ra đình ngồi một chút đi. Nghe nói ngươi còn mang theo đồ ăn với nước ô mai, chúng ta vừa ăn uống vừa trò chuyện.”

“Ừ.” Đào di nương cười gật đầu, đi phía sau Dư Lộ.

Mặc kệ Dư Lộ muốn làm gì, mục đích của nàng là có quan hệ tốt với Dư Lộ,

bây giờ coi như đã đạt được, chuyện tiếp theo đi một bước nhìn một bước

vậy.

Hai di nương ra ngoài, trong tình huống không có nữ chủ nhân ở Vương phủ, tự nhiên không có người nào dám đυ.ng vào tìm xui. Huống hồ trong đó có một người là nữ nhân đi theo Vương gia đầu tiên, một người

gần đây được sủng ái nhất, mọi người nịnh bợ còn không kịp.

Hai

người đi đến chỗ đình nghỉ mát có phong cảnh đẹp nhất ở Vương phủ, ba

mặt của đình đều treo một cái màn che dày nặng. Bây giờ còn chưa đến

chạng vạng, một ngọn gió cũng không có, không treo màn che như vậy, ánh

nắng chiếu thẳng vào người, căn bản không ngồi yên được.

Trên cái bàn giữa đình có đặt một chậu đá lớn, bên trong còn thả mấy miếng dưa

hấu đã cắt, nho, với nước dưa hấu, vừa tiến vào đã thấy mát mẻ toàn

thân.

Tự có nha hoàn đi lấy nước uống. Dư Lộ nói với Đào di nương: “Không biết khuê danh của ngươi là gì?”

Tỷ tỷ muội muội không phải ai cũng thích gọi, điển hình là cô.

Đều do gia cảnh nghèo khó nên tiến cung, Đào di nương cũng không có cái tên hay. Ở trong cung, mọi người đều gọi Đào cô nương, sau khi theo Tiêu

Duệ xuất cung thì biến thành Đào chủ tử, Tiêu Duệ không hỏi nàng tên gì, Đào di nương cũng sắp quên mình tên gì rồi.

Bây giờ Dư Lộ hỏi, nàng nghĩ đến cái tên quê của mình, nghĩ nghĩ, cho mình cái khuê danh mới: “Ta tên Xảo Tiên, Đào Xảo Tiên.”

“Dư Lộ.” Dư Lộ nói: “Từ hôm nay chúng ta cứ gọi tên nhau đi. Được không?”

Đều có thân phận giống nhau, kêu tên cũng không có gì sai. Đào di nương

cười, nói: “Được rồi, vậy ta gọi ngươi là Lộ Nhi nhé. Ngươi kêu ta Xảo

Tiên là được rồi.”

Lộ Nhi…

Dư Lộ nghe tên gọi quen thuộc

này, suýt nữa không cầm được mà rơi nước mắt. Cô với nguyên chủ có cùng

tên, hồi trước người nhà hay gọi cô là Lộ Nhi, Đào di nương nhắc đến,

lập tức chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô.

Chết xong được sống lại là rất vui, nhưng cũng có khổ sở riêng, đó là không còn được gặp lại người nhà luôn yêu thương mình nữa.

Cô nhìn Đào di nương, bỗng dưng muốn biết nàng ấy muốn gì, nếu như có thể

giúp, cô sẵn sàng hỗ trợ. Phải biết là kết cục của Đào di nương trong

truyện cũng không tốt. Nguyên chủ là bị gϊếŧ, nhưng nàng ấy lại bị rút

đầu lưỡi rồi đưa đến thôn trang. Một cái di nương phạm lỗi, đầu lưỡi lại bị rút, đi thôn trang thì làm gì sống tốt được.

Chờ nàng ấy ở đấy, không phải chỉ mỗi cái chết.

Dư Lộ nói: “Xảo Tiên, ngươi nghĩ muốn gì?”

Muốn sủng ái, trong truyện nàng ấy cũng không có. Từ lúc Tiêu Duệ thấy Dư Lộ liền một lòng nhớ đến Dư Lộ. Đến khi thích nữ chính xong cũng toàn tâm

toàn ý với nữ chính. Đào di nương không có sủng ái, cũng không có con

cái, sau đó đố kỵ với nữ chính, không ngừng nói lời gièm pha với Vương

phi, cuối cùng làm Tiêu Duệ tức giận đến muốn gϊếŧ, vẫn là có nữ chính

cầu tình, mới chỉ bị rút lưỡi thôi.

Chỉ là nàng ấy không chịu rời đi, nên cuối cùng bị đưa đến thôn trang, sau đó nữa, không có viết.

Muốn cái gì? Cái này còn phải hỏi sao? Cô muốn cái gì thì nàng ấy muốn cái đấy. Đào di nương trả lời Dư Lộ như vậy.

Phải không, mong muốn của cô là rời đi đó.

Nhưng lời này không thể nói ra.

Dư Lộ nói: “Vương gia ấy, không thích ta nói chuyện, cũng không thích ta cười.”

Đào di nương vừa nghe, hai mắt lập tức trừng lớn.

Dư Lộ tiếp tục nói: “Hắn…thích nữ nhân gầy chút, nghe lời chút, cả trái

tim đều đặt lên người hắn, gặp lúc nguy hiểm có thể vì hắn mà chết.”

Cái gì vậy? Dư di nương đang nói tin tức không dễ dàng biết được cho mình

sao? Đây là đang dạy mình, làm sao để có được tâm của Vương gia sao?

Nàng ta vì sao phải làm vậy?

Lời này, là thật hay là giả?

Tim Đào di nương đập thật nhanh.

“Còn có, hắn thích nữ nhân kiên cường, hiền lành, không cần quá chủ động.”

Tự mình cảm giác được, kết hợp với trong truyện, Dư Lộ tận lực suy nghĩ, cái gì nhớ được đều nói hết cho Đào di nương.

Nhưng mà vừa nói như vậy, cô cảm thấy Tiêu Duệ thật kì lạ.

Dư Lộ nói xong, để lại cho Đào di nương cơ hội suy nghĩ. Vừa lúc mặt trời

xuống núi, cô đi ra ngoài trước, từ từ tản bộ trong vườn đi về Tầm

Phương viện.

Mới vào vườn, cô liền kích động lên, bởi vì cô nhìn thấy Tiêu Duệ, cùng với Trần Chiêu đi sau hắn!

Mục đích cô đi ra là để có thể gặp được Trần Chiêu. Nhưng đây là hậu viện,

thường thì ngoại nam không vào được. Tiêu Duệ có một thư phòng ở ngoại

viện, bình thường cũng ít kêu người đến thư phòng ở nội viện, cho nên cơ hội nhìn thấy Trần Chiêu rất ít.

Không nghĩ đến vận khí lại tốt như vậy, mới ra cửa là gặp được.

Tiêu Duệ hôm qua tức giận, giờ vẫn chưa tiêu tan, hắn lại không thích nữ

nhân chủ động nhất, nên thấy Dư Lộ cao hứng liền cười lạnh, liếc qua

xong rời đi luôn.

Dư Lộ cũng không tức giận, vẫn nhìn bóng lưng của họ.

Chiều cao của Trần Chiêu với Tiêu Duệ tương xứng, với cả tập võ nhiều năm,

dáng người rất là tốt. Hơn nữa tay hắn còn cầm cây đao lớn, xứng thêm

khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nhìn qua vô cùng đẹp trai. Dư Lộ nhìn chằm

chằm cây đao, nghĩ đến trong truyện nói có mỗi Trần Chiêu dùng đao, cảm

thấy rất là hài lòng.

Nam nhân tốt đấy, tại sao nguyên chủ lại không nhìn trúng chứ. Nhưng không sao, có thể lọt vào mắt xanh của cô!