- Hỡi thiên thần cao quý của trần gian, ta có thể mạn phép được ưu ái hôn lên bàn tay xinh đẹp của nàng không.
William Green vậy mà lại cung kính khụy một bên đầu gối , đưa tay đến trước mặt nàng , dịu dàng thành khẩn nói .Vậy mà lần đầu tiên hắn làm vậy trước một nữ nhân không phải là nữ hoàng bệ hạ, dùng lời chào trang trọng nhất của một quý tộc, xin phép được hôn lấy bàn tay nàng.
Eirlys tuy không được được tiếp xúc nhiều với lễ nghi của hoàng gia, nhưng vì thân phận sau này của nàng có thể liên quan rất lớn đến đại công tước. Maria bắt buộc nàng phải học qua, dù chẳng bao giờ Eirlys dùng tới nơi cả, một là vì Anselm không quá xem trọng vấn đề này hai là vì hắn cũng đâu có cho nàng tiếp xúc với bên ngoài. Nàng dường như chẳng bao giờ có thể dùng tới nơi cả, nhưng dù vậy với trí nhớ của một thiên tài nàng hiện tại đương nhiên hiểu rõ hành động kẻ lạ mặt này.
Khác xa với vẻ cợt nhả ban đầu, hắn hiện tại phải vô cùng tôn trọng nàng mới dám làm như vậy, và Eirlys nghĩ mình không hề đủ tư cách để nhận nó vì thân phận hiện tại của nàng là một tù binh.
Trong khi chỉ vài giây trước, lúc hắn đến gần, nàng dường như đã muốn phóng con dao nhỏ trong tay theo bản năng phòng vệ của mình. Hiện giờ lại bị bộ dạng lật mặt này của hắn làm cho có chút gượng gạo, phân vân, thậm chí nổi da gà với dáng vẻ đầy sủng nịnh của hắn.
Trong lúc bản thân vẫn còn đang miên man trong dòng suy nghĩ, may thay đã có người kịp thời xuất hiện thay nàng quyết định luôn rồi...
- Ngươi dám !
Giọng nói lạnh lùng tràn ngập sát khí bất ngờ cất lên phía sao lưng của William, lưỡi kiếm sắc bén chưa gì đã kề sát cổ cậu. William lạnh sống lưng, cho dù có đầu thai thêm mấy kiếp nữa hắn hoàn toàn vẫn có thể nhận ra được giọng nói của kẻ này . Cậu khẽ rùng mình một cái liền hạ bàn tay quá phận kia xuống, nở một nụ cười gượng ép mà quay lại nhìn bộ dạng đầy đáng sợ của kẻ đằng sau mình.
Đại công tước bị chọc cho tức giận, mặt mày sớm đã đen thui như đít nồi, cả người đều mang một cỗ sát khí nồng đậm, người của hắn mà cũng dám đυ.ng đến tên William này đúng là càng ngày càng chán sống rồi.
- Đại công tước đáng kính của ta, lâu ngày không gặp, ngài chắc không định chào đón ta bằng một lưỡi kiếm như vậy chứ?
- William nến ngươi dám tiếp tục cợt nhả như vậy nữa, ta cũng không ngại để điều đó thành sự thực đầu.
- Đúng là càng ngày càng máu lạnh, không hiểu sao một tên đầu sắt như huynh lại lừa đảo được một tiều thiên thần tuyệt thế như thế này chứ. -William khó chịu, khẽ càu nhàu đứng lên, bực bội đưa tay chỉnh lại cổ áo vừa bị lưỡi kiếm kề qua.
- Đại công tước .- Eirlys quan sát một bên nãy giờ mới chịu lên tiếng, kẻ này vậy mà lại có quan hệ với Anselm hơn nữa còn hình như rất thân quen, thái độ của hắn với đại công tước hoàn toàn khác xa sự cung kính của những người nàng từng gặp qua trong dinh thự.
- Qua đây. - Anselm ra hiệu cho nàng, Eirlys cũng vô cùng nghe lời mà đi tới trước mặt hắn.
Đại công tước nhìn qua một lượt từ đầu đến chân của nàng mới an chí gật đầu với sự chuẩn bị của Maria, quần áo cưỡi ngựa mùa đông, bốt cao cổ làm da màu nâu lót lông , thêm áo choàng lớn lót lót lông thú dày dặn, không chỉ vô cùng an toàn cho sức khỏe hiện tại của nàng, mà còn gần như được chuẩn bị đồng màu tối với y phục của hắn. Hai người đứng cạnh nhau cũng đủ biết là một cặp, vừa ý sở thích chiếm hữu của hắn, nhưng ngay lúc này hắn lại phát hiện a một một thứ sắc mặt liền trở nên không vui lắm, lạnh lùng cất tiếng.
- Lấy ra đây?
Nàng bất chợt ngước mắt nhìn hắn, trong lòng có chút căng thẳng, hắn vậy mà phát hiện được sao, nhưng nàng vẫn luôn dấu nó trong áo choàng làm sao có thể...
- Ta không nói lại lần hai đầu Eirlys - Đại công tước dường như đe dọa mà nói. William thấy giọng điệu này của hắn với tiểu thiên thần cậu vô cùng xem trọng liền cảm thấy bất bình, người khác mong còn không có được, đằng này hắn có được lại còn không biết trân trọng, cố ý ngược đãi nàng là sao. Bảo sao cho đến giờ phàm là nữ nhân đến gần hắn đều bị dọa cho bỏ chạy.
- Anselm đừng lớn giọng như vậy, nàng ấy chỉ là một cô gái yếu ớt, sẽ sợ hãi đấy. - William tiến tới muốn khuyên bảo hắn tử tế một lần, nhưng dường như đại công tước lại cố tình không nghe thấy, ánh mắt càng nghiêm nghị hơn nhìn nàng.
Eirlys đối với sự nghiêm khắc này sợ thì không có nhưng cũng có chút khó sử mà lấy con dao nhỏ dấu trong người ra ,hai tay đưa đến trước mặt hắn. William lúc này mới chết sững , cứng miệng nhìn mĩ nhân mình vừa cố gắng bảo về.
Nàng dấu nó trong người từ lúc nào vậy, cậu thật không dám nghĩ nếu lúc nãy mình có chút không kiềm chế nào mà vô lễ với nàng, không biết trừng cái thứ được thủ sẵn kia hiện có khi đã cắm ở trên người hắn rồi đấy. Có vẻ như vị thiên thần này không nhân từ yếu ớt như hắn nghĩ thì phải...
- Eirlys , chuyện hôm nay không nói rõ dàng ta sẽ hủy bỏ lời hứa để nàng ra ngoài. - Hắn nắm được yếu điểm của nàng nên càng dễ dàng đe dọa.
Đại công tước đối với nàng càng ngày càng dung túng , đến người giám sát cũng không còn để bên cạnh nàng. Dường như đối với Eirlys ngày một tin tưởng nàng sẽ không như đám phụ nữ ghê tởm kia, ghét bỏ hắn. Nhưng đúng ngay hôm nay khi hắn đồng ý đưa nàng ra ngoài khu vực dinh thự, Anselm vậy lại phát hiện nàng vậy mà lại giấu vũ khí trong người, nếu không phải bản thân bị ám sát quá nhiều lần nên khá nhạy bén với ám khí. Đại công tước quả thực sẽ không tức giận nghi kị nàng đến mức này, nàng muốn làm gì khi cố giấu đi con dao nhỏ đó trước hắn, là muốn gϊếŧ hắn rồi bỏ chốn, hay là muốn tự sát giống đám nữ nhân kia.....