Chương 1

Bọn họ đều nói Tạ Từ quay về tìm ta báo thù.

Sao có thể chứ?

Tạ Từ là phò mã của ta.

Bọn ta là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, yêu thương nhau nhất.

Nhưng hình như là thật.

Ta nghe thấy những binh sĩ mặc giáp sắt đội nón bạc đó cao giọng truyền nhau:

“Người bắt được thất Công chúa sẽ được thưởng vạn lượng!”

Nhìn thấy khuôn mặt dính máu của Tạ Từ lạnh lùng cứng rắn như sắt:

“Nếu như phản kháng thì gϊếŧ ngay tại chỗ.”

Tạ Từ của ta, muốn gϊếŧ ta.

Trong ngực ta là một hồi đau đớn.

*

Nhưng ta, đã chết từ lâu rồi.

Ta đã chết được sáu năm.

Có lẽ là thời gian chết quá lâu, rất nhiều ký ức đã trở nên mơ hồ.

Nhưng ta vẫn nhớ ta là thất Công chúa được sủng ái nhất của vương triều.

Nhớ Tạ Từ là công tử đệ nhất thế gia của vương triều.

Đêm bọn ta thành thân, đèn đuốc sáng mãi.

Cả nước chúc mừng.

“Bệ hạ, Lý Diễm đã nhận tội, xin bệ hạ xử lý!”

Ồ, việc này ta biết.

Lý Diễm là anh trai Thái tử của ta.

Một năm trước phụ hoàng của ta băng hà, sau đó anh trai Thái tử kế vị.

Nhưng khi anh ấy làm Thái tử thì lại u mê hồ đồ.

Sau khi làm Hoàng đế, chưa đến một năm mà tiếng kêu than đã sôi trào.

Khi Tạ Từ gϊếŧ vào đô thành thì gần như không có bất cứ trở ngại nào.

Thậm chí dân chúng còn đứng hai bên chào mừng, chờ mong đã lâu.

Tạ Từ đã khoác hoàng bào, đang ngồi trước bàn sách.

Ta đến gần.

Sáu năm không gặp, thật ra hắn không thay đổi quá lớn.

Làn da đen hơn một chút, khuôn mặt sắc bén hơn một chút.

Chỉ là khí chất sát phạt khắp người đã khác trước kia rất nhiều.

“Hắn thú tội rồi?” Tạ Từ ném quyển sổ trong tay đi, cong khóe môi lên: “Tung tích của Lý Dung Yên.”

Lý Dung Yên.

Ta phản ứng mất hồi lâu mới nhớ ra đây là tên của ta.

Từ nhỏ chỉ có người gọi ta là “thất Công chúa”, “Điện hạ”, không ai gọi thẳng tên tục của ta.

Huống chi là Tạ Từ, từ trước đến giờ đều thân thiết gọi ta là “Tiểu Thất”.

Ta bỗng nhiên có chút tức giận.

“Ta chết rồi! Đã chết từ lâu rồi!” Chống nạnh ghé vào tai hắn rống to: “Chàng là đồ ngốc sao Tạ Từ!”

“Con thấy người mới là đồ ngốc.”

Tên nhóc ngồi xổm ở bậc thềm chợt mở miệng: “Có phải người lại quên rồi không?”

Người ta đều nói hoàng thành nhiều oan hồn.

Ta vẫn nhớ khi còn nhỏ chơi trốn tìm với Tạ Từ, ta đã hạ quyết tâm không muốn hắn thắng.

Trốn ở trong góc của lãnh cung cả đêm.

Khi Tạ Từ tìm thấy ta thì đã thở hổn hển:

“Trong cung này thứ không thiếu nhất chính là cô hồn dã quỷ, muội không sợ bị bọn họ ăn thịt mất à!”

Hắn lừa ta.

Ta đã trở thành cô hồn dã quỷ rồi mà không thấy đồng loại đâu cả.

Ngoại trừ tên nhóc này.

“Con đã nói với người nhiều lần rồi, sao người vẫn không nhớ?!”

Tên nhóc này tuổi không lớn lắm nhưng tính khí ghê lắm.

Nó nhíu mày lên án.

Ta lập tức nhớ ra.

Thất Công chúa Lý Dung Yên, sau khi toàn tộc Tạ thị đền tội thì đã tái giá với Quốc sư của vương triều, Kỳ Hoài Thịnh.

Từ đó được bệ hạ yêu thương, Quốc sư cưng chiều.

Thất Công chúa nhíu mày một cái, là thu thuế má ngàn vạn của dân, mong mỹ nhân cười một cái.

Thất Công chúa chảy một giọt nước mắt, là tu sửa lầu Trích Tinh, dỗ dành vợ yêu giãn cơ mặt.

Thất Công chúa xa hoa da^ʍ dật, nổi tiếng với thanh danh xấu.

Người người phải trừ diệt.

“Nói bậy! Đó hoàn toàn không phải là ta!”

Lần nào ta cũng sẽ phản bác: “Ta đã chết từ lâu rồi!”

Tên nhóc gật đầu: “Phải phải phải, không phải là người, là thế thân.”

Đáng tiếc chuyện này ngoại trừ ta và tên nhóc thì hình như không có ai biết.

Quan viên quỳ gối bên dưới trả lời:

“Lý Diễm cũng đã nói thất Công chúa bỏ trốn theo Quốc sư từ lâu, không hề có tung tích.”

Sắc mặt Tạ Từ tối đi mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Quan viên đó lại hơi run lên dập đầu thật mạnh:

“Đám người vi thần đang toàn lực truy bắt, ít ngày nữa nhất định sẽ đưa tội thần đến trước mặt bệ hạ!”

Nhanh nhanh nhanh.

Bắt người đó và Công chúa giả kia quay về, nhanh trả lại sự trong sạch cho ta.

Ta cuống đến mức nhẹ nhàng bay hai vòng trong điện.

Tạ Từ lại bình tĩnh, xua tay, người nọ lui xuống.

Yên tĩnh chỉ trong giây lát, một đại thần lại vào trong điện chắp tay:

“Bệ hạ, giang sơn đã ổn định, việc cấp bách là ổn định tiền triều, sắp xếp hậu cung.”

“Xin bệ hạ sắc lập Hoàng hậu, mở rộng hậu cung!”

*

Ta bay ra ngoài.

Thật ra cũng rất bình thường.

Vương triều mục nát, Tạ Từ đã khởi binh một năm, không dễ gì mới ổn định bước đầu giang sơn.

Lấp đầy hậu cung thật ra cũng là phong thưởng cho những công thần cùng hắn vào sinh ra tử.

“Không phải người nói Phò mã yêu người nhất, không đi thanh lâu không nạp thϊếp, trung trinh nhất à?”

Ta vỗ đầu tên nhóc một cái:

“Nhóc con! Ngươi thì biết cái gì?”

Đã làm quân vương thì xã tắc làm trọng.

Làm sao có thể yêu cầu hắn giống như đàn ông bình thường chứ?

Tiểu Thất ta đây hiểu rõ đạo lý quan trọng nhất.

Ta sẽ không buồn đâu.

Ta quay về điện Phương Hoa của mình.

Mấy năm nay vì duy trì việc ta còn sống giả dối mà điện Phương Hoa luôn được giữ như ban đầu.

Ta thích nơi đó

Ở đó có túi hương mà mẫu hậu tự tay làm cho ta, có cây cung phụ hoàng thưởng cho ta khi còn tỉnh táo.

Còn có rất nhiều hồi ức của ta và Tạ Từ.

Bọn ta cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau trồng cây đào, cùng nhau nuôi rùa đen.

Có điều vào buổi tối, ta vẫn đi tìm Tạ Từ.

Lúc còn sống ta từng nghe người ta nói, linh hồn không tiêu tan sau khi chết là vì trong lòng có chấp niệm.

Chấp niệm duy nhất của ta có lẽ chính là Tạ Từ nhỉ.

Nhìn hắn nhiều thêm một chút, nói không chừng ta có thể đầu thai được.

Với lại, buổi tối năng lượng của ta sẽ mạnh hơn một chút.

Ta cố ý lúc ẩn lúc hiện trước bàn sách của hắn, ầm ĩ khiến cây nến của hắn lúc sáng lúc tối.

Tạ Từ hơi hoang mang nhìn chằm chằm vào ánh nến một lúc, sau đó đứng dậy.

Đi đóng cửa sổ.

Ta bật cười lên.

Đợi hắn quay lại, ta lại nhìn hắn.

Đêm nay đã vứt được tên nhóc kia, không cần ngại.

Chỉ là nhìn một lúc, phát hiện ra gò má hắn hình như từng có một vết sẹo.

Trong lòng không hiểu sao giống như bị kim đâm.

Vô thức đưa tay sờ, sắc mặt Tạ Từ chợt run lên: “Ai?”

“Là ta.” Cửa điện bị đẩy ra.

*

Tống Phù Thanh.

Người bạn thân tốt nhất của ta khi còn sống.

Sau khi chết ta luôn bị vây ở trong cung, đã rất nhiều năm rồi không gặp nàng ấy.

Ta vui vẻ bay tới trước mặt nàng ấy: “Phù Phù Thanh Thanh!”

Đáng tiếc là nàng ấy không nghe thấy, đi xuyên qua ta.

Ta quay đầu, sửng sốt.

Tống Phù Thanh ngồi thẳng lên bàn của Tạ Từ.

Lúc trước ta cũng thường ngồi chỗ đó, ngăn cản Tạ Từ không cho hắn đọc sách.

Muốn hắn nhìn ta.

“A Từ, đại điện phong hậu không cần rườm rà như thế.”

Nàng ấy chống hai tay lên bàn, trong mắt đều là Tạ Từ.

“Ý của cha là tất cả giản lược, nhanh chóng… nhanh chóng là được.”

Khuôn mặt Tống Phù Thanh đỏ lên.

Ta nhẹ nhàng rời khỏi điện Cần Chính giống như chạy trốn.

*

“Hoàng hậu đương nhiên không ai khác là Tống Phù Thanh rồi!”

“Cô không nhìn thấy à? Còn chưa thành hôn mà bệ hạ đã sắp xếp cung điện cho cô Tống rồi, tình cảm không tầm thường đâu.”

“Nghe nói, nghe nói, cô đừng nói với người khác nha.”

“Nghe nói năm đó bệ hạ bị người kia giày vò đến mức không còn giống người, biếm làm nô tịch, lưu vong biên cương phía Bắc.”

“Nhờ có cô Tống âm thầm đưa bạc và thuốc trị thương đó.”

“Ngay cả binh phù khởi binh của bệ hạ cũng là do cô Tống liều mạng trộm từ chỗ Quốc sư đó!”

Thật là xui xẻo.

Không muốn về điện Phương Hoa, lại nghe được hai cung nữ nói huyên thuyên.

Ta hít mũi một cái.

Ta cũng không biết, vì sao làm hồn phách rồi mà còn muốn khóc.

Công chúa Tiểu Thất, ngươi thật là không có tiến bộ.

Hơn nữa, còn không rộng lượng chút nào.

Sớm muộn gì Tạ Từ cũng phải lập hậu, lập người khác chính là xem xã tắc làm trọng, lập Tống Phù Thanh thì ngươi lại buồn?

Một là người mình yêu nhất, một là người bạn tốt nhất.

Ngươi cũng đã chết rồi, bọn họ ở bên nhau không phải rất tốt sao?!

“Lý, Dung, Yên!”

Một trận gió lạnh thổi tới: “Người dám bỏ con lại một mình!!!”

“Ssss, sao đột nhiên lại lạnh thế.”

“Chạy ngay đi chạy ngay đi.”

Ta ngẩng đầu thì thấy tên nhóc nhăn khuôn mặt bánh bao lại, nổi giận đùng đùng.

Ta chột dạ liếʍ môi.

“Có phải là họ Tạ quay về rồi thì người không cần con nữa không???”

Ta nhìn trái nhìn phải mà nói với nó: “Hả? Ta phát hiện ra dáng vẻ ngươi tức giận giống Tạ Từ lắm đó.”

“Tạ Từ Tạ Từ, hắn đã sắp cưới người khác rồi mà trong đầu người vẫn toàn là Tạ Từ!”

Tên nhóc vậy mà lại đỏ mắt lên.

Ta không biết nó tới từ nơi nào.

Hoặc là, ta không nhớ.

Nhưng mấy năm này, chỉ có đứa trẻ này ở bên cạnh ta.

Ta giang hai cánh tay ra với nó: “Được rồi mà, đến ôm cái nào.”

Tên nhóc ngừng phê bình, ngoan ngoãn chui vào lòng ta.

Ta ôm nó, dỗ nó ngủ.

Cách đó không xa, trời đã sắp sáng rồi.

*

Triều mới thay thế triều cũ, trong hoàng cung dần khôi phục lại trật tự.

Cũng dần trở nên náo nhiệt.

Ta không đi xem Tạ Từ nữa.

Giống như lúc trước, mang theo nhóc con ở điện Phương Hoa.

Dạy nó học chữ, đọc sách.

Thỉnh thoảng nghe thấy đám cung nhân lắm mồm, Hoàng hậu quả nhiên là Tống Phù Thanh, phi tử nào là con của nhà đại thần nào.

Người mới vào cung, hậu cung phải đổi mới.

Hôm nay ta chìm sâu vào giấc ngủ, bên ngoài truyền đến tiếng động không nhỏ.

“Không được động vào! Không ai được động vào!”

Nhóc con đang gào thét.

Ta bay ra xem.

Bên ngoài điện Phương Hoa là cung nhân đang vây đầy, có người lấy thang muốn tháo tấm biển “Điện Phương Hoa”.

Hai người tiến lên, tay còn chưa chạm vào tấm biển thì một trận gió lạnh đã làm cái thang đổ, người cũng ngã theo.

Lại có hai người tiến lên, vẫn là như thế.

Ta thở dài.

Tính khí nhóc con không tốt, năng lượng lại lớn hơn ta.

“Nhóc con.”

Ta gọi nó, nó lập tức chạy vội vào lòng ta: “Bọn họ muốn phá nơi này, bọn họ muốn phá nơi này!”

“Ngoan, ngủ một giấc đi, ngủ một giấc là tốt rồi.”

Nhóc con dần dần trở nên trong suốt.

Ta cũng định rời đi, nhưng đám cung nhân có mặt lại tái mặt, không dám động đậy nữa.

“Chuyện gì vậy?”

Thế mà Tạ Từ lại mang theo Tống Phù Thanh đến đây.

Đây là lần đầu tiên hắn tới điện Phương Hoa sau khi quay về.

Cơ thể ta cứng đờ, nhìn hắn.

Hắn nhìn lướt qua điện Phương Hoa không khác mấy với nhiều năm trước, sắc mặt có chút khó coi.

Đám cung nhân quỳ đầy đất, lập tức có người hồi bẩm chuyện xảy ra vừa rồi.

“Hoang đường.” Tạ Từ lạnh giọng: “Tháo đi, trẫm cũng muốn xem xem!”

Đám cung nhân nhìn nhau, không ai di chuyển.

“Bệ hạ…” Hồi lâu có một cung nữ run rẩy nói: “Bệ hạ có điều không biết, điện Phương Hoa này…

“Từ khi thất Công chúa… Từ khi Lý Dung Yên đó tái giá, thì… thì đã luôn có ma quỷ lộng hành.”

“Thường xuyên có người nghe thấy tiếng khóc của cô gái và trẻ con…”

“Làm càn!” Tống Phù Thanh chợt hét lớn: “Ở trước mặt bệ hạ mà lại dám nói những chuyện ma quỷ thần thánh này!”

“Kéo xuống đi!”

“Bệ hạ.” Nàng ta lại dịu dàng nói với Tạ Từ: “Chi bằng giữ lại điện Phương Hoa đi.”

“Mặc dù Tiểu Thất chưa từng quay về nhìn qua nhưng nơi này thỏa đáng không việc gì, có lẽ vẫn có chút để ý.”

“Đợi nàng ấy quay về, thấy bệ hạ vẫn còn giữ lại nơi này cho nàng ấy, chắc chắn sẽ vui mừng.”

Sắc mặt Tạ Từ lại càng thêm khó coi.

Hắn nhìn lướt qua chiếc ao mà hồi nhỏ chúng ta thường cùng nhau đùa giỡn.

Lại liếc nhìn cây đào mà năm đó chúng ta cùng nhau trồng.

“Đốt đi.”

Hắn lạnh lùng lên tiếng.