Chương 42: Cách một lớp cửa sổ

Nàng cũng nhìn thấy y ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Khương Y cũng tự cảm thấy kỳ quái, vì sao trong bóng đêm dày đặc như vậy, mà y chỉ vừa đứng trước cửa sổ một cái, nàng liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra là y. Dưới hành lang treo đèn l*иg, gió vừa thổi, toàn bộ l*иg đèn nhẹ nhàng lay động. Ánh lửa lấp lánh, chiếu lên mặt y.

Nửa mặt tuấn lãng, nửa mặt u ám.

Nàng không nhớ được bản thân mình một đường như thế nào phát điên chạy tới đây, trong đầu đều là hình ảnh người mang họ kép Công Tôn kia. Là cảnh y thành thạo đùa giỡn quyền quý Yên Kinh trong tay ra sao.

Cho dù là nhân vật quỷ trá âm hiểm như thế nào, cũng còn phải nghe theo y. Y là thế tử phủ Quốc công, trên tay nắm giữ quá nhiều tính mạng người. Cho dù y gϊếŧ người như ngóe, tay đầy máu tanh, nàng đều có thể coi như không nghe thấy, vứt bỏ lương tâm không để ý.

Nhưng làm sao y lại có thể động đến Nhị phòng nhà họ Khương chứ? Nàng vẫn nằm trong tay y, cha nàng anh nàng là người quang phong tễ nguyệt [1], vì gia tộc mà phải đầu nhập vào dưới trướng của y. Chỉ cần y nói một tiếng, cho dù là cần nàng cuốn vào vòng xoáy vô hình này, vì phủ Quận thủ, nàng cũng chịu.

[1] tấm lòng rộng mở

Lúc tới trong đầu nàng toàn bộ nghĩ đến những ngày tháng hòa thuận ở quận Thái Long năm xưa.

Nàng và Khương Dục cầm "Tập Hiền Tập" vừa nặng vừa dày tụng đọc. Huynh ấy đoan chính đọc vang, còn nàng đi theo phía sau bắt chước lắp bắp đọc theo. Quận thủ đại nhân và thái thái Hứa thị cách cửa sổ hoa nhìn huynh muội hai người bọn họ nâng ghế học bài với nhau ở trong phòng. Đuôi lông mày khóe mắt của hai vợ chồng đều là tươi cười, ấm áp, so với cành liễu đỏ bay phất phơ ngoài cửa sổ càng khiến nàng thấy yêu thích.

Lời khuyên trên thư có ghi: "Nhị phòng nhà họ Khương Khương Hòa, người này có thể đảm đương nhiệm vụ này." Chính mười chữ này, đã xé nát hết thảy những khoảnh khắc tốt đẹp mà nàng trân quý nhất trong mười năm qua, thậm chí là cả hai đời này.

Đắm mình trong sự vụn vỡ, nàng bị bao trùm trong nỗi sợ hãi sâu sắc. Nhìn lạc khoản của người nọ đã gần một tháng, mà lúc này y phái người đưa tới "Hán thư" kèm theo thư riêng cho nàng xem.

Nàng cảm thấy mình đã chạm đến chân tướng. Hóa ra đi trường học Lộc Sơn không phải là nàng đổi lấy, mà là cha nàng dùng tương lai chưa rõ hung hiểm, liều mạng lấy được!

Nàng chỉ là y tiện thể cần dùng đến, cho nên tiện tay nhặt đặt ở bên người. Khương Nam Khương Dục Khương Nhu, tất cả đều là y, là trấn an mà phủ Triệu Quốc công đối với Khương thị, là sau khi đẩy cha nàng lên đoạn đầu đài, cầm táo ngọt đến dỗ dành người khác!

Đây là sở trường giỏi nhất của y mà, không phải sao? Tựa như lần trước phạt nàng suy nghĩ, tay trái tát một cái, nhốt nàng thêm hai ngày. Tay phải cho ân điển, thưởng thuốc và trái cây.

Lúc Xuân Anh xoắn tóc cho nàng, nàng đã nhận ra tương lai gập ghềnh. Nhưng làm sao nàng có thể nghĩ đến! Vừa mới rung lên hồi chuông cảnh tỉnh ở một khắc trước, đảo mắt đã thành chuyện chắc như đinh đóng cột!

Giờ phút này nhìn lại y, chỉ thấy đôi mắt y đỏ lòm.

Đằng sau y là biển máu dập dờn. Cha nàng có phải cũng ở trong đó không? Mặt y màu đỏ, mắt cũng đỏ, ngoại trừ trái tim, toàn thân dính đầy máu tanh, đỏ đến dọa người.

Nàng chạy như điên tới đây, vẫn còn choáng váng, chỉ dám hỏi y một câu:

Trước đây y từng nói: "Không có việc quan trọng, không cần tới vào ban đêm". Nhưng giờ đây là cha nàng bị y đẩy ra để đền mạng! Y mượn nhà họ Khương làm vỏ bọc, lật tay diệt địch nhân. Cuối cùng còn định ra tội danh "Hộ vệ bất lực, không làm tròn trách nhiệm" lên đầu cha nàng!

Nàng liền muốn hỏi một chút, vậy đây có được tính là không có chuyện gì hay không!

Tính hay không tính là ở trong lòng y, nhưng cũng là chuyện lớn đáng giá nàng phát điên, chạy tới cầu y một lần!

Nhưng khi thật sự đến trước mặt y, nàng có thể nói cái gì đây?

Nàng còn có thái thái, còn có Khương Dục, còn có toàn bộ người Nhị phòng nhà họ Khương cần phải lo lắng. Nàng còn có thể liều mạng với y ở ngay trước mặt y không?

Y thấy nàng tới, thì chỉ lẳng lặng đứng sau cửa sổ hoa chạm rỗng, gương mặt trầm tĩnh kia, vừa đen vừa sáng. Cả sân chỉ có một mình nàng, mà y ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một chút. Vẫn là nam tử đi ra từ trong mưa bụi kia, dáng dấp xinh đẹp, áo choàng trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi...

***

Quản Húc hầu ở ngoài cửa, sau khi thay Thất nàng cô nương bắt mạch đi ra là đã qua canh hai. Mạch lớn mà mạnh mẽ, như sóng biển mãnh liệt, đến thịnh đi suy. Nóng trong thiêu đốt, khí huyết dâng trào, khiến mạch tượng thay đổi liên tục. Đây là dấu hiệu của chứng vị nhiệt, là do cấp hỏa công tâm [1].

[1] bệnh do tức giận quá độ, can khí bốc lêи đỉиɦ đầu gây ra.

Dưới thềm đá ngoài hiên nhà, Lục Phù nước mắt giàn giụa, âm thầm nức nở. Xuân Anh cũng quỳ xuống thỉnh tội ở bên cạnh.

Lục Phù cho tới bây giờ chưa từng dám nghĩ rằng, bản thân mình có thể làm cho cô nương tức giận đến ngất đi, còn là ngã ở trong đình viện của thế tử.

Ban đêm bị Xuân Anh dạy dỗ một trận, nàng sợ lúc trước làm chuyện ngu xuẩn khiến cô nương tức giận, nên giao sách cho Xuân Anh đưa vào, xoay người ôm chậu gỗ, đi vào trong sân giặt giũ.

Ngồi xổm bên cạnh giếng nước chà chà, vừa làm ra động tác như vậy, từ trong túi tay áo lại rơi ra một tờ giấy gấp. Lục Phù nhặt lên xem với bàn tay ướt đẫm. Chằng chịt rậm rạp, tất cả đều là chữ tiểu triện. Giếng nước cách xa chái nhà [2], không có ánh sáng của ánh nến chiếu rọi, nên không nhìn được rõ, thực sự là mỏi mắt. Nàng không nghĩ gì, vò nhẹ rồi nhét luôn vào trong hà bao, định giặt xong quần áo, rồi trở về nhìn lại là được.

[2] gốc nhĩ phòng: phòng bên của phòng chính theo kiến trúc Tứ hợp viện Trung Quốc.

Trì hoãn một lúc như vậy, đến khi trở về phòng liền quên phắt. Cho đến khi nằm xuống, bị Xuân Anh nóng nảy đến độ một cước đá văng cửa phòng, mới biết cô nương không thấy bóng dáng. Nàng sợ tới mức run lên, lập tức tỉnh lại.

Xuân Anh đã sớm đuổi theo, một mạch đuổi đến cửa lớn, nhìn thấy cửa gỗ đen nhánh được mở rộng, thì biết là xong chuyện rồi. Ban đêm cô nương một mình chạy ra ngoài, một câu cũng không lưu lại, nàng không thể cứ như người mù xông loạn khắp nơi.

Lúc này mới trở về thúc giục Lục Phù đứng dậy, canh giữ trong sân. Xuân Anh muốn báo tin đến chỗ Nhị gia, cầu Nhị gia quyết định. Mà Lưu Phù lưu lại, nếu cô nương trở về, thì nhanh chóng đi viện Nhị gia thông báo.

Hai người thảo luận xong, Xuân Anh xách l*иg đèn lên, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng. Lục Phù hoảng hốt đi lại quanh trong sân, tìm từng gian phòng một, làm như vậy mới có thể khiến cho lòng nàng an ổn.

Đi lại như vậy, dĩ nhiên so với Xuân Anh tra xét tỉ mỉ hơn. Ở dưới đầu giường cô nương, nàng phát hiện có sách rơi xuống. Một nửa nằm trên mặt đất, một nửa vẫn còn trên ghế giẫm. Nàng nhặt lên nhìn, chẳng phải là quyển sách Chu đại nhân vừa đưa tới sao? Phía dưới còn đè mấy tờ thư tín rơi rải rác.

Thấy mấy tờ thư tín đều cùng một loại giấy, Lục Phù đột nhiên nhớ lại tờ giấy trong túi. Lấy ra nhìn, vừa nhìn liền bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Rồi lại so với mấy tờ thư tín kia, thì lại càng cảm thấy giống như trời sập...

Rốt cuộc nàng cũng bất chấp, một nắm ôm toàn bộ vào trong túi, l*иg đèn cũng đã sớm quên, lỗ mãng xông vào trong viện Thế tử!

Lúc này đây nàng hiếm khi thông minh. Biết được cô nương đây là đi tìm thế tử đòi một lời công bằng. Dưới chân cũng không biết vấp bao nhiêu lần, chờ nàng đến được nguyệt môn, cũng vừa lúc gặp được Nhị gia, còn có Phúc Thuận Xuân Anh...

Giờ phút này trong lòng Khương Dục trong lòng lại phức tạp khó tả. Thế tử có ân với nhà họ Khương hắn, ngoại trừ chuyện đề bạt đến Quan học Liêu Sơn, hôm nay lại thêm chuyện này, ân điển càng nặng hơn!

Nhưng mà ngọn nguồn của sự quan tâm này... Khương Dục nghĩ đến bóng lưng anh tuấn của người nọ canh giữ trước giường, cả phòng đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn khảm minh châu. Trong vầng sáng nhu hòa như vậy, một mình y, giống như là bị lột trần, toàn thân trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, hắn nhìn thấy vậy càng thấy thêm khó mở miệng.

Khương Viện sao có thể đến nơi này, mới vừa rồi Lục Phù đã nghẹn ngào thỉnh tội. Chân tướng sự tình được phơi bày rõ ràng, nhưng Thất tiểu thư đối với thế tử lộ ra oán trách bất kính, thậm chí nói là phẫn uất, trong lòng mỗi người đều có cân nhắc.

Người trong phòng từ đầu đến cuối, chỉ nói một câu "Tất cả lui ra ngoài." Rồi ngồi canh ở trước giường đã được một canh giờ.

Khương Dục để hai tỳ nữ kia quỳ gối dưới hành lang, do Quản đại nhân dẫn, nghiêm mặt, đợi ở trong phòng bên.