Chương 34: Phạt thêm hai ngày

Xuân Anh nghẹn ngào, cảm thấy thất tiểu thư thật sự quá ủy khuất.

Khương Viện khoanh chân ngồi, lúc này cũng chẳng còn giữ ý tứ gì nữa, chỉ lo ăn uống. "Không sao đâu. Hai ngày nữa là có thể ra ngoài rồi. Nhớ mỗi ngày mang đồ ăn ngon vào cho ta là được. Theo gia quy, mỗi bữa chỉ được một bát cháo trắng, hai đĩa dưa muối, thật sự muốn chết đói."

Trên mặt tiểu thư rõ ràng đang mang theo ý cười, nhưng Xuân Anh lại không kìm được nước mắt. "Vậy người ăn thêm chút nữa đi." Nói rồi, nàng ấy ngồi xổm xuống xoa bóp chân tay cho Khương Viện.

Trong phòng, Đào ma ma thẫn thờ, ngay cả việc rót trà dâng nước thường ngày cũng bất cẩn làm đổ ra ngoài.

"Sao lại không giữ được bình tĩnh như vậy?" Thấy Đào ma ma vội vàng nhận lỗi, Hứa thị đỡ bà dậy, ánh mắt lại nhìn về phía Phật đường sau nhà.

"Thái thái, thất tiểu thư một mình ở trong Phật đường, ngay cả một chiếc giường êm cũng không có. Đêm đến, không biết sẽ khó chịu như thế nào. Sao thái thái không cầu xin đại nhân tha cho tiểu thư? Chuyện lớn như vậy sao, lại nhốt tiểu thư yếu ớt vào căn phòng tối tăm, lạnh lẽo đó?"

Đào ma ma từ nhỏ đã rất yêu quý thất tiểu thư, không nỡ nhìn tiểu thư ngoan ngoãn như vậy phải chịu khổ.

Hứa thị cố kìm nén nỗi chua xót trong lòng, cắn chặt răng nuốt nước mắt vào trong. Cuối cùng, bà chỉ biết thở dài, phẩy tay bảo Đào ma ma lui xuống.

A Viện làm vậy đâu phải là vì bản thân mình. Nàng làm vậy là vì cả phủ Quận thủ ...

Thực ra đại nhân sao nỡ lòng nào? Nhưng vì muốn chuyện lớn hóa nhỏ, che giấu chuyện xấu trong nhà, chuyện này chỉ có thể thuận theo tự nhiên, che mắt thiên hạ.

Biến tội danh đại phòng có ý định lừa gạt thế tử thành việc nhị cô nương và thất tiểu thư xảy ra cãi vã. Đại nhân tức giận, đuổi người của đại phòng về, chuyện hôn sự của tam tiểu thư và Vi gia tự nhiên cũng bị hủy bỏ. Đại phòng cũng đừng mong nhòm ngó vận may của nhị phòng nữa.

Hứa thị nhớ đến bóng lưng của đại nhân đứng trước cửa phòng bà vào buổi sáng, có thể hiểu được nỗi áy náy của người đàn ông nho nhã, ôn hòa đó dành cho A Viện.

"Nói là phạt, nhưng đừng để con bé chịu thiệt thòi. Chỉ cần con bé ở trong Phật đường, những chuyện khác, cứ coi như không biết là được. Ta sẽ đến hành quán tạ lỗi với thế tử, gia môn bất hạnh, lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy. May mà Khương mỗ ta có một đứa con gái tốt, lần này là quý phủ có lỗi với con bé..."

Một câu "đừng để con bé chịu thiệt thòi", đủ để cho thấy sự công nhận của Quận thủ đại nhân dành cho thất tiểu thư. Hứa thị rưng rưng nước mắt tiễn ông rời đi, trong lòng dâng lên một niềm tự hào khó tả.

Mặc dù Quận thủ đại nhân và Hứa thị không nhận ra mưu tính của thất tiểu thư trong chuyện này. Nhưng họ biết rằng, cô bé mười tuổi khi nghe nói mình sắp bị phạt, không hề cãi lại nửa lời, ngoan ngoãn gật đầu, rưng rưng nước mắt nhận lỗi.

Trong mắt mọi người, nàng càng thêm đáng yêu, đáng thương...

"Vì chuyện hồ đồ trong nhà hạ thần mà quấy rầy sự thanh tịnh của thế tử, hạ thần thật hổ thẹn."

Khương Hòa quỳ gối dưới mái hiên, trong sân Chu Chuẩn đang múa thương, một bộ quyền pháp khiến người ta hoa cả mắt. Kình lực vù vù, cành liễu trong sân cũng theo khí thế của hắn mà lay động không ngừng.

Cố Diễn đứng trước cửa thư phòng, trường bào gấm đen thẳng tắp, bên hông đeo một miếng ngọc ấm, dung mạo thanh nhã, phong thái tao nhã. Lúc này đang yên lặng quan sát Chu Chuẩn luyện võ, đôi mắt trầm tĩnh, không phân biệt vui buồn.

"Phạt nàng mấy ngày rồi?"

Khương Hòa giật mình, không ngờ rằng, thế tử sau khi nghe hắn nhận tội, câu đầu tiên lại hỏi là đã phạt thất cô nương bao lâu rồi.

"Chuyện này..." cũng không biết thế tử cảm thấy phạt nhẹ hay là nặng. Khương Hòa cúi đầu, không dám giấu diếm. "Đã ba ngày rồi ạ."

May là hắn đã bẩm báo toàn bộ sự tình, nghĩ đến lẽ A Viện lần này là vì thể diện của Chu quốc công phủ và Khương thị, như vậy đã là ủy khuất nàng rồi, thế tử hẳn là sẽ không giáng tội thêm nữa.

Quả nhiên, sau một lúc im lặng, Khương Hòa nghe thấy thế tử thản nhiên đáp một tiếng.

Tuy nhiên, điều khiến hắn bất ngờ là, ngay sau đó, người nọ trầm ngâm một lát, lại tiếp tục lên tiếng.

"Vậy thì, nhốt thêm hai ngày nữa." Khuôn mặt tuấn tú như ngọc của nam tử vẫn lạnh lùng như cũ, nửa mặt ẩn trong ánh sáng, càng thêm tuấn tú vô song, cao không thể với tới.

Quận trưởng đại nhân trăm mối ngổn ngang rời khỏi hành quán. Hôm nay hắn đặc biệt đến đây để nhận lỗi thay Khương gia, thế mà thế tử dường như không để tâm đến chuyện này, chỉ quan tâm đến việc Khương Viện bị phạt?

Kỳ quái là, cuối cùng người nọ lại nói: "Trừng phạt nhỏ để răn đe." Nghe vậy, rõ ràng là không có ý định thật sự để nàng chịu khổ. Ngược lại giống như đang cảnh cáo hắn, nhắc nhở hắn đừng có một lòng muốn lấy lòng quốc công phủ mà trách phạt thất cô nương quá nặng.

Như vậy chẳng phải tự mâu thuẫn sao, vừa muốn nhôt thêm mấy ngày, lại không thể phạt nàng quá nặng. Nhưng tại sao lại như vậy?

Cũng giống như Khương Hòa, ban đầu Quản Húc cũng không hiểu. Cho đến khi thế tử gọi Chu Chuẩn vào phòng, dặn dò hắn một việc, vị Quản đại nhân này mới vỗ trán, bừng tỉnh đại ngộ, nghe ra được chút manh mối.

Thế tử sai Chu Chuẩn đưa "Bạch Ngọc cao", loại thuốc đặc biệt dùng cho người trong cung đến cho Khương Thất cô nương, rõ ràng là để tâm đến vết thương của nàng.

Thật là chuyện hiếm thấy! Từ trước đến nay, ngoài chính sự ra, khi nào thế tử lại phân tâm để ý đến chuyện khác, còn quan tâm đến người khác như vậy? Ngay cả người thân trong phủ quốc công, vị này cũng hiếm khi biểu lộ sự quan tâm.

Nghĩ theo hướng này, thêm hai ngày bị nhốt đó, dựa theo tính cách không thích giải thích của thế tử... Chẳng lẽ, vị này là muốn tìm cho thất cô nương một nơi yên tĩnh để dưỡng thương?