Chương 12: Ý đồ làm mai

Nhìn lão gia xách l*иg chim, huýt sáo trêu chọc con chim nhỏ, bước đi khuất bóng, Đồng thị bực tức nhổ một bãi nước bọt về phía sau lưng ông ta. Nếu không phải bà ta tính toán cẩn thận, chỉ dựa vào bản tính lười biếng của ông ta, thì lấy đâu ra tiền mà cung cấp cho mười mấy người trong Đại phòng ăn sung mặc sướиɠ chứ?

Mang theo tâm sự nặng nề đi về phía Tây sương, đi ngang qua cổng Lý Viện, lại thấy cửa viện mở toang, Tam cô nương Khương Chi đang vịn tay nha hoàn đi dạo trong sân.

Quả thật là một mỹ nhân! Cả vườn hoa đua nhau khoe sắc, vậy mà cũng không sánh bằng dáng người yểu điệu, thướt tha của nàng ta. Gương mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, khiến người ta nhìn mà tim đập chân run.

Đôi mắt dài nhỏ của Đồng thị nhìn chằm chằm vào Khương Chi, trong lòng lập tức nảy ra ý định. Muội muội cùng mẹ khác cha với bà ta đã gả cho một thương gia giàu có ở quận Nam Dương, làm vợ kế cho lão gia Vi phủ. Lão gia Vi phủ mấy năm trước đã quyên một số tiền lớn, được triều đình ban cho chức quan nhàn hạ. Gia đình giàu có, vừa hay con trai của muội muội bà ta, Vi nhị công tử, cũng đến tuổi hỏi vợ rồi.

Nếu có thể giúp Vi phủ kết thông gia với nhà họ Khương, cưới được một vị tiểu thư khuê các như Khương Chi, đừng nói là ba vạn lượng, cho dù là ba mươi vạn lượng, Vi gia cũng sẵn sàng bỏ ra!

Tuy rằng Khương gia là thế gia nhà cao cửa rộng, về tình về lý, không thể nào gả con gái cho hàn môn. Nhưng Khương Chi chỉ là thứ xuất, lại là người mang bệnh trong người, không thích hợp sinh con. Chỉ cần bà ta thường xuyên nhắc nhở lão phu nhân vài lần, bàn bạc với Vi gia, trước tiên định ngày kết hôn. Không sợ nhị phòng không vì Tam cô nương mà tìm cho Vi nhị công tử một chức quan. Như vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao? Bà ta còn có thể nhân cơ hội này, xin thêm chút quà cảm tạ từ Vi gia.

Đồng thị càng nghĩ càng phấn khởi, ôm chiếc hộp trong tay, vui vẻ quay trở về. Lúc này, bà ta lại có chung chí hướng với đại lão gia, chỉ hận không thể lập tức lên đường, nhanh chóng bàn bạc với lão thái thái.

Buổi trưa, mọi người trong phủ Quận thủ tiễn cả nhà Đại phòng rời đi. Thập nhất cô nương khóc đến sưng cả mắt, nắm chặt tay Khương Nhu không muốn buông.

Khương Viện dựa vào người Hứa thị, nhìn Đồng thị giả vờ làm dáng, thò đầu ra khỏi xe ngựa đang dần khuất bóng, vẫy tay chào tạm biệt. Nàng nhàn nhạt liếc nhìn một cái, đứng im tại chỗ không đáp lại.

Đồng thị cố ý thân thiết, lôi kéo như vậy, cũng may Khương Viện có đủ kiên nhẫn để ứng phó với bà ta.

Tối hôm đó, Quận thủ đại nhân trở về phủ, đáng lẽ phải đến viện của Khúc di nương, nhưng vì có việc nên chỉ ghé qua thăm Cửu cô nương Khương Nhiễm một lát rồi đến thẳng phòng của Hứa thị.

Sau khi cho người hầu lui xuống, Khương đại nhân kéo Hứa thị ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai bà. Hương thơm thoang thoảng từ người Hứa thị khiến ông có chút xao xuyến.

"Tiệc tối ngày kia, nàng chuẩn bị đến đâu rồi? Nếu thiếu người, cứ việc điều người từ sân trước sang." Ông rút trâm cài trên tóc bà ra, mái tóc đen nhánh như gỗ mun của Hứa thị xõa xuống. Chiếc áo ngắn cổ vuông màu trắng lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, trông thật quyến rũ.

Hứa thị nép vào lòng ông, tỉ mỉ kể lại những việc đã sắp xếp. Hai người dựa vào nhau, tình ý nồng nàn. Xong chuyện chính sự, Khương đại nhân đã sớm mềm nửa người, bế bà vào phòng tắm rửa.

"Đại nhân, còn một việc cần chàng quyết định." Hứa thị đỏ mặt, dù sao cũng chưa đến ba mươi, tuổi xuân phơi phới, lại xinh đẹp hiền thục, khó trách có thể khiến Quận thủ đại nhân yêu thương đến vậy.

"Có cần cho các thiếu gia và tiểu thư trong phủ ra tiếp khách không?"

Đại thiếu gia Khương Nam, Nhị thiếu gia Khương Dục, Tam thiếu gia Khương Quả của phủ Quận thủ đều đang theo học ở thư viện Hương Sơn, phía tây quận Thái Long. Mỗi tháng chỉ về nhà ba ngày, lúc này đều không có ở phủ.

Nếu Thế tử giá lâm, e rằng phải cho mấy đứa nhỏ ra nghênh đón. Hứa thị muốn phái người đến thư viện Hương Sơn xin nghỉ phép, đón bọn họ về phủ. Còn một số việc vặt vãnh khác cần phải dặn dò mấy cô nương, những việc này đều phải chuẩn bị chu đáo.

Khương đại nhân ôm vai bà, một tay chậm rãi cởi cúc áo, nghĩ đến tính cách thích yên tĩnh của vị kia, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

"Chuyến đi này của Thế tử không muốn ồn ào. Tuy không thể nghênh đón long trọng, nhưng cũng phải chu toàn lễ nghi. Ngày mai phái người đến thư viện đón bọn họ về, tìm đại một lý do, đừng để lộ hành tung của Thế tử. Ngoài ra, mấy cô nương trong nhà, cứ theo quy củ, sau khi hành lễ xong thì đứng sau bình phong, dùng bữa ở hậu đường."

Hứa thị gật đầu đồng ý, đưa tay cởi thắt lưng cho ông. Trong phòng tắm tràn ngập khí xuân, tiếng cười nói ngọt ngào vang lên.