Edit: Sakura TrangMạc đẳng nhàn, thanh ti thành tuyết, vạn lại câu hôi, nhất tráng bi mẫn thương thiên.
Mũ phượng khăn quàng, mười dặm hồng trang, Tiêu Thức, Hồng Nguyệt giáo vừa là phu gia cũng là nương gia của ngươi.
Trong điện tiểu lầu các…
Bọn hạ nhân đang cố gắng nhét Tiêu Thức vào trong hỉ phục, trong một tháng sửa đi sửa lại ba bốn lần, mỗi lần đều cần nới rộng.
“Chủ tử, ngươi cũng cố gắng một chút, lại không mặc xong nữa, giờ lành sẽ bị muộn” Bọn hạ nhân chảy mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, liều chết thông báo, nơi này là vị Diêm vương, nhưng vị bên ngoài kia càng không dễ chọc,
Tiêu Thức đã rất cố gắng hít hơi, nhưng bụng cũng không có gì thay đổi, vẫn nhô lên thành bọc nhỏ, “Ách… Các ngươi nhẹ chút.”
Bọn hạ nhân nào dám nhẹ a, người bên ngoài phòng đã đến thúc giục hai ba lần, lại chậm nữa đợi giáo chủ tự mình đến phỏng chừng bọn họ cũng không còn mạng mà nhìn, vì vậy trong lòng thấp thỏm, sau đó cắn răng một cái, trên tay tăng lực, cuối cùng nhét được cái bụng nhỏ của Tiêu Thức vào trong hỉ phục.
“Ách…” Trong nháy mắt bị ấn vào, trong bụng chợt xuất hiện một trận đau đớn, khiến Tiêu Thức cong người đỡ lấy mặt bàn, mồ hôi rơi như mưa, đốt ngón tay nắm đến mức trắng bệch, gân xanh nổi lên.
“Chủ, chủ tử a, đừng có lỡ giờ lành”
Tiêu Thức thở chậm lại, đợi đau đớn trong bụng không mạnh như vừa rồi, liền được hạ nhân đỡ ra khỏi cửa.
Tương tư chỉ vu hà tịch, hồng chúc hỉ tự, uyên ương tế liễu, cẩm tú hoa bị cộng ẩm hợp cẩn hề
Hỉ nương nghênh đón Tiêu Thức đang lững thững đi đến, muốn đội khăn hỉ thêu chữ phúc lên, bị Tiêu Thức nghi ngờ ngăn lại “Cái này, không phải đằng nữ mang sao?”
Hỉ nương cười nói “Cái này, công tử và giáo chủ không phải đều là nam nhi mà”
Tiêu Thức vẫn nghi ngờ khoát tay một cái “Không phải, ta ý là, cái này, không phải là giáo chủ của các ngươi mang sao?”
Hỉ nương rốt cuộc nghe hiểu ý của hắn, hòa ái giải thích với hắn “Là giáo chủ của chúng ta thú người, cái này không phải cũng nên do người mang sao?”
Trong nháy mắt Tiêu Thức như bị thiên lôi đánh xuống, mình, bị thú? Hắn đường đường Lục vương gia tôn quý của Đại triêu, hôm nay bị một tên đạo phỉ không tên tuổi ép thú, mình còn là phía dưới?
Hắn dùng sức đẩy hỉ nương ra, trực tiếp bước vào phòng chính, Lạc Xi ở đó chào hỏi khách, thấy hắn đến vội vàng lên đón, khóe miệng là mỉm cười không che giấu được.
Hỉ nương đuổi ở đằng sau, thấy Lạc Xi vội vàng giải thích “Cái này, vị công tử này đẩy ra nô liền chạy, khăn đội đầu còn không chịu phủ”
Lạc Xi nhẹ liếc một cái hỉ nương, lại lần nữa đem tầm mắt đặt ở trên người Tiêu Thức, trong mắt tràn đầy thâm tình, “Thôi, không đội theo liền không đội đi” hắn đưa tay đưa về phía Tiêu Thức, hy vọng cùng hắn cùng chung bước vào tông đường.
Tiêu Thức né người rút bội kiếm bên người hộ vệ ra, vạch một một vết lên cái tay hắn đưa ra, cuối cùng nhắm thẳng vào tim Lạc Xi, trong mắt tràn đầy sát ý không che giấu chút nào “Lạc Xi, ta nói một lần cuối cùng, để Bổn vương đi”
Trong nháy mắt, người trong giáo bao vây Tiêu Thức, ám vệ rút ra độc châm, chỉ chờ giáo chủ ra lệnh, Tiêu Thức có một trăm loại cách chết tại chỗ.
Lạc Xi bước nhẹ lên một bước, thân thể chạm vào đầu mũi kiếm, trên mặt vẫn là nụ cười mị hoặc chúng sinh kia “Nếu là gϊếŧ bổn tọa, phu nhân sẽ thành quả phu đó”
“Ngươi — ách…” Vốn kém một li liền có thể lấy tính mạng Lạc Xi, tay trái Tiêu Thức lại đột nhiên chống kiếm xuống đất, tay phải chậm rãi chạm vào chỗ đang căng đau kia, chỗ đó nhiều hơn một chút thịt, đang đau như đao khoét… Cảm giác sợ hãi trong lòng từ từ kéo dài.
Ngay tại lúc Tiêu Thức nín thở chịu đựng thì, cổ tay trên bụng bị người kéo lấy, mấy ngón tay ấm áp chạm lên, thấy giữa chân mày người nọ nhíu chặt lại buông lỏng, cảm xúc nơi đáy mắt thay đổi liên tục, lo âu, mừng rỡ, nóng nảy, tiếp theo bụng bị sờ soạng một chút, chung quanh lạnh lẽo.
Theo bàn tay rời đi, Tiêu Thức cảm giác bụng thoải mái không ít, cúi đầu nhìn tầng vải hỉ phục ngoài cùng đã bị người rạch ra, lộ ra áσ ɭóŧ tận cùng bên trong, lúc này hắn thấy xấu hổ đến tận cùng, nâng kiếm đấm về phía Lạc Xi…