Chương 26

Editor: Thùy Linh

Niệm Sơ được Lý An Nhiên khuyên nhủ lúc sau cũng nhận ra được sai lầm của mình. Kể từ đó, đi học cũng không hề làm việc riêng, cả người thoạt nhìn bình thản hơn rất nhiều, kỳ thi cuối kỳ thành tích lại đi lên

Nghỉ đông ăn tết, Nguyễn Thư bọn họ cũng về đây. Trước Tết Âm lịch một ngày còn kêu Lý An Nhiên ra ngoài cùng nhau ăn liên hoan, Niệm Sơ đương nhiên cũng thích thú đi theo

Vào đông, nhiệt độ thành phố B thấp đến lạnh người. Niệm Sơ bọc mình như một trái cầu nhỏ, nặng nề đi ra cửa. Đến trước quán ăn lại phát hiện Cung Uyển ăn mặc giống như một nữ thần

Áo khoác kaki rộng phác ra vòng eo mảnh khảnh, dáng người cao gầy. Bên trong là áo len màu vàng cao cổ làm lộ ra làn da siêu trắng, quần bút chì, mang ủng sạch sẽ lưu loát, tóc đen hơi xoăn như một người đẹp phương nào

Niệm Sơ lại cúi đầu nhìn chính mình, đội mũ bông màu xanh, khăn quàng cổ màu đỏ cùng với bao tay len, quần thụng làm cho hai chân trông có vẻ mập mạp

“…..”

Niệm Sơ lặng lẽ lùi về phía sau một bước, trốn sau lưng Lý An Nhiên. Sau đó lén lút nhìn ra, phất tay: “Chào mọi người”

“Chào Niệm Niệm! Hải cẩu nhỏ!” Cung Uyển vẻ mặt vui vẻ tiến lên nhiệt tình chào hỏi, tươi cười chân thành, không hề ra vẻ. Niệm Sơ xấu hổ cười cười

Cái gì mà hải cẩu? Ý nói là cô béo lên sao?!!

Tức giận!

Nửa kỳ nghỉ đông Niệm Sơ cơ hồ đều là ở nhà ăn ngủ, bỗng nhiên quay đầu, phát hiện thân mình đã mập hơn, tăng lên mấy kí lô. Tuy nói là đang trong giai đoạn phát triển nhưng rõ ràng là mọi người chê cô mập lên

Niệm Sơ cảm giác chính mình đã chịu một nghìn tổn thương

Trong lúc ăn cơm, mấy người vẫn luôn nói về mọi chuyện ở Đại học. Không biết như thế nào mà lúc nhìn Lý An Nhiên, Hoắc Cảnh cười xấu xa

“Nói ra các cậu không tin chứ trường tụi mình đã có ba hoa khôi tỏ tình với Lý An Nhiên, kết quả là cả ba đều tức giận mà quay đầu đi về. Suốt cả một học kỳ không hề có một nữ sinh nào dám lại gần cậu ta, chậc chậc, còn có…”

Hoắc Cảnh tạm dừng ba giây rồi ra vẻ thần thần bí bí. Niệm Sơ vội vàng dừng lại động tác vãnh tai, Hoắc Cảnh nhìn quanh một vòng, nói nhỏ: “Bạn cùng ký túc xá cũng không dám nói chuyện với cậu ấy.”

Nguyễn Thư hiểu rõ lắc đầu, gắp cho Cung Uyển một con tôm mà anh đã lột vỏ, Cung Uyển tự nhiên bỏ vào miệng, hai người không để ý tới Hoắc Cảnh. Hoắc Cảnh thất vọng dời đi tầm mắt, đối diện lại là đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm anh

“Tại sao vậy ạ?” Niệm Sơ tò mò hỏi, Lý An Nhiên tức khắc trừng mắt cảnh cáo Hoắc Cảnh, chỉ tiếc người nọ không cảm nhận được ánh mắt ấy mà còn đang cười ha hả

“Bởi vì mọi người đều nghĩ cậu ta là gay hahaha cười chết anh”

Niệm Sơ: “……”

“Hoắc Cảnh, hôm nay cậu trả tiền” Lý An Nhiên mặt không cảm xúc, ngữ khí lãnh đạm nói

“Tại sao?” Hoắc Cảnh kích động

“Thấy cậu hôm nay vui vẻ, một người vui không bằng mọi người cùng vui”

Cơm nước xong, Hoắc Cảnh đáng thương đi trả tiền. Cung Uyển cùng Nguyễn Thư đi toilet. Niệm Sơ vuốt cái bụng tròn xoe của mình, sau đó nhìn về phía Lý An Nhiên

“Anh An Nhiên, thật là anh đã từ chối ba hoa khôi của trường à..” Cô trừng mắt đầy kinh ngạc

“Ừ…”

Lý An Nhiên nhẹ nhàng đáp lời, thấp thấp một tiếng, ngữ khí lười biếng. Ánh đèn chiếu xuống, anh nghiêng mặt nhìn cô, da thịt trắng nõn như sứ

Lông mi kia dài cong vυ"t, liên tục chớp chớp, con người đen nhánh đang nhìn cô, trong mắt như có ánh sao

Niệm Sơ lặng lẽ ngừng thở

“Vậy…tại sao anh lại từ chối?”

“Bởi vì không thích.” Lý An Nhiên trả lời

“Nhưng mà..” Niệm Sơ nghẹn một hồi, lại nhịn không được nói: “Hoa khôi đều rất xinh đẹp!”

“Anh không thích xinh đẹp”, Lý An Nhiên đột nhiên cười, tay choàng ra sau lưng ghế Niệm Sơ, cúi người lại gần, hai gương mặt tức khắc cực gần nhau, gần đến mức Niệm Sơ có thể nhìn rõ lông mi của anh

Gương mặt đẹp trai tuấn tú đến mức không thể tưởng tượng được, đôi môi kia cứ đang mấp máy mang theo nhè nhẹ âm thanh mê hoặc cứ như vậy lọt vào tai cô

“Anh thích hải cẩu nhỏ.”

Mặt Niệm Sơ đột nhiên đỏ lên, như là có ngọn lửa trên gương mặt, cô hoảng loạn đẩy ghế ra đứng lên, ấp a ấp úng nói: “Em…em đi toilet”

Nói xong, cô lập tức cất bước ra hường ngoài cửa đi đến như chạy trối chết. Lý An Nhiên xoay người dựa vào lưng ghế, tay chống cằm, môi cười đến vô cùng thoải mái

Niệm Sơ rẽ trái rẽ phải mới tìm được toilet, sửng sốt nhìn gương mặt đỏ ửng trong gương sau đó lại lắc đầu, khom lưng mở vòi nước ra rửa mặt

Rửa mặt xong lấy lại bình tĩnh, vừa rồi anh ấy… chắc là đùa thôi nhỉ?

Niệm Sơ nghĩ vậy, trên mặt dần dần trở lại bình thường

Cô rút ra một tờ khăn giấy lau khô nước trên mặt, lại ngoái đầu nhìn, trong mắt đã không còn một chút gợn sóng

Niệm Sơ cúi đầu đi ra, đèn bên ngoài hình như đã hỏng rồi hay sao mà ánh sáng rất kém. Bên này trang hoàng rất có tình ý, trang trí cây xanh ở khắp nơi, vài phần bí ẩn mỹ cảm

Lúc nãy Niệm Sơ không rảnh thưởng thức cho đén khi nội tâm bình tĩnh trở lại Niệm Sơ mới có hứng thú đi tham quan, đôi mắt nhìn khắp nơi, kết quả là nhìn thấy một đôi nam nữ góc đối diện

Ánh đèn lờ mờ, phía sau chậu cây lớn là hai gương mặt rất quen thuộc, bọn họ dựa đến cực gần, thân mình kề sát ở bên nhau

Niệm Sơ còn chưa kịp phản ứng lại liền nhìn thấy Cung Uyển nắm cằm Nguyễn Thư sau đó hôn lên

Trừ những lúc xem phim thì đây là lần đầu tiên Niệm Sơ tận mắt nhìn thấy hình ảnh nam nữ hôn nhau như thế, hai người như đắm chìm trong đó

Niệm Sơ vô thức nhắm chặt mắt lại, xoay người bước chân dồn dập rồi lại cực nhẹ đi ra ngoài

Đến khi bước vào đại sảnh rộng lớn, hình ảnh kia vẫn chưa biến mất trong đầu cô. Giống như một bộ phim điện ảnh quay chậm, Niệm Sơ một đường đi đến phòng ăn lúc nãy, đi ngang qua cửa kính lớn thì dừng lại

Gương mặt ửng hồng, hai mắt hỗn loạn là cô lúc này

Niệm Sơ ở ngoài hít sâu mấy lần mới đi vào. Vào cửa, Hoắc Cảnh liếc mắt một cái trông thấy liền bắt đầu kêu

“Niệm Niệm, em vừa đi xông hơi đấy à?”

Niệm Sơ trừng anh một cái, tự mình đi đến ghế ngồi xuống. Lý An Nhiên tò mò quay người lại đây, nhẹ nhàng dán mặt lên cô, thở nhẹ một tiếng

“Ồ, chắc là vậy rồi.”

Niệm Sơ: “……”

Không quá một hồi, Nguyễn Thư cùng Cung Uyển cũng trở lại. Niệm Sơ vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn hai người. Cho đến khi tạm biệt, Niệm Sơ mới mất tự nhiên nhìn Cung Uyển

Gương mặt kia tươi cười, môi sắc hồng đến mê người

Cực kỳ giống một đóa hồng mới nở, kiềm diễm ướŧ áŧ

Niệm Sơ nhanh chóng dời mắt, trong lòng bồn chồn

Hoắc Cảnh ra về, Cung Uyển cùng Nguyễn Thư cũng nắm tay nhau mà đi, hình ảnh hai người cực gần nhau, trông rất hợp đôi

Niệm Sơ trầm mặc cùng Lý An Nhiên sóng vai đi trên đường. Gần tới tết, con đường giăng đèn kết hoa, ven từng hàng cây đều treo đèn l*иg đỏ thẫm,

Trên đường mọi người náo nhiệt đông đúc, bên tai ồn ào, náo động phồn hoa

Niệm Sơ tay nhét trong túi áo, cúi đầu nhìn mặt đất, vẻ mặt buồn rầu suy nghĩ sâu xa

“Nghĩ gì vậy?”

Đỉnh đầu bị một bàn tay to xoa nhẹ, Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt lập lòe: “Anh An Nhiên, chị Cung Uyển và anh Nguyễn Thư đang ở bên nhau sao?”

“Phát hiện ra rồi sao..” Lý An Nhiên cười khẽ, duỗi tay nhéo mặt cô: “Thì ra lúc nãy là em suy nghĩ về chuyện này à, có phải lúc ra ngoài đã thấy cái không nên thấy không?”

Nhớ lại, mặt Niệm Sơ đỏ lên, cô nhanh rũ tầm mắt, mất tự nhiên nói: “Hình như.. em thấy hai người họ…hôn nhau”

Trên đỉnh đầu là tiengs

cười nhẹ, Lý AN nhiên nhìn đôi tai đang đỏ bừng của cô mà tâm tình muôn streeu chọc

“À… là thấy được cảnh trẻ con không nên thấy…”

“Vậy thì làm sao bây giờ nhỉ?”

“Niệm Niệm của chúng ta còn chưa đủ tuổi…”

“Anh!” Niệm Sơ vừa thẹn vừa bực, thở phì phò ngẩng đầu trừng mắt anh, bất mãn nói: “Anh đáng ghét quá!”

“Không thèm để ý đến anh nữa!”

Cô nói xong, bước chân nổi giận đùng đùng mà đi về phía trước, áo bông dày dặn không theo gió mà động. Lý An Nhiên sờ sờ cái mũi rồi cất bước đuổi theo

“Anh sai rồi”, anh ngoan ngoãn nhận sai, chỉ tiếc Niệm Sơ còn đang nổi nóng nên không thèm để ý. Lý An Nhiên chớp mắt, giơ tay bắt được mũ phía sau áo cô, đem người cô trở lại đây

“A!” Niệm Sơ vặn vẹo thân mình không ngừng tránh thoát, một bên kêu một bên quay đầu lại nắm lấy tay anh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên. Lý An Nhiên đem người cô ôm vào lòng ngực trấn an, vỗ vai cô nhẹ nhàng dỗ dành

“Niệm Niệm, em không muốn biết hai người họ bên nhau lúc nào sao?”

Quả nhiên, người trong ngực dừng giãy giụa. Niệm Sơ trừng đôi mắt to ngập nước nhìn anh, giọng nói vừa không cam lòng lại vừa không che dấu được tò mò

“Khi nào ạ?”

Lý An Nhiên chậm rãi cười, ánh đèn màu cam khẽ chiếu lên gương mặt rực rỡ lấp lánh của anh

“Năm nhất Đại học”

“A”, Niệm Sơ có chút buồn rầu nhíu mày: “Em cứ nghĩ hai người họ chỉ là cùng nhau lớn lên nên thân mật như thế, không nghĩ là sẽ thành như vậy…”

Cô vừa nói vừa lắc đầu, thần sắc vô cùng rối rắm: “Thật sự rất khó tưởng tượng nha..”

Tuy rằng lúc trước thấy hai người họ bên nhau rất xứng đôi, nhưng Niệm Sơ chưa từng nghĩ Cung Uyển, Nguyễn Thư sẽ tiến xa như thế này. Tóm lại, Niệm Sơ từng nghĩ hai người họ là hai đường thẳng song song, sẽ không chen vào cuộc sống của nhau

Giống như…cô và Lý An Nhiên