Chương 13

Editor: Thùy Linh

Sau sự việc ấy Hoắc Cảnh cũng không dám tìm đến Niệm Sơ nữa, ngược lại là Niệm Sơ đột nhiên cảm thấy hứng thú, quấn lấy Lý An Nhiên dạy cô chơi bóng rổ.

Tối thứ hai không cần đi học, chiều đó ánh nắng chiếu đầy trời, sân bóng rổ có không ít người ở đó đang đánh cầu, cơ bản đều là học sinh, chỉ có vài người trung niên

Âm thanh trái cầu chạm mặt đất trầm thấp còn có kèm theo một vài tiếng hô hò, tiếng chỉ huy, tiếng nói chuyện mạnh mẽ vang lại nơi này

Hoàng hôn chiếu trên gương mặt đấy mồ hôi, thoạt nhìn như sinh thế bừng bừng

Vài làn gió nhẹ thổi tới càng làm cảnh tượng thêm vài phần thích ý

Niệm Sơ đứng cách vạch hai phân ném bóng, chiều cao của cô không đủ nên phải chạy lấy đà một chút mới có thể chạm đến rổ

Nhưng cô không thấy chán nản, đặc biệt là mỗi lần đập được bóng vào rổ lại nhảy lên ba lần, mặt đấy hưng phấn nhìn Lý An Nhiên khoe mẽ

Lý An Nhiên ở bên cạnh nhìn, sửa tư thế của cô

“Lòng bàn tay không cần phải dán vào trái bóng, như này, điều khiển ngón tay, giơ cao lên một chút…”

“Cổ tay hơi cong, nhắm vào rổ, như vầy”

Lý An Nhiên giơ tay, ném trái bóng rơi vào rổ một cách hoàn hảo

“Oa!” Niệm Sơ mở to hai mắt, lập tức học theo động tác của anh, giơ tay, ném bóng, loảng xoảng một tiếng, trái bóng thảm thiết đυ.ng phải bản rổ

“….”

Niệm Sơ nhấp môi, quay đầu lại nhìn anh, Lý An Nhiên cười khẽ hai tiếng sau đó đem người cô vào lòng, cầm tay cô nâng lên, tư thế chuẩn, động tác đúng qui định

Quả bóng trong không trung vẽ ra một đường cong hoản mỹ, vào rổ

“Thế nào? Cảm nhận được chưa?”

“Rồi ạ!” Niệm Sơ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc lại tiếp tục luyện tập

Ánh nắng chiều cháy đỏ cả bầu trời dần bị thay thế bởi màn đêm, trời dần dần tối sầm xuống, nhưng sân bóng vẫn còn đang náo nhiệt, Lý An Nhiên đạp xe lại đem người kia về nhà

“Em ném mười lần thì có ba lần vào rổ!” Niệm Sơ ngồi phía sau hưng phấn khoe với anh

“Lợi hại”

“Ngày mai em muốn tới đây nữa!”

“Được, em thấy vui là được”

“Anh tốt với em quá!” Niệm Sơ kêu to, hai tay giang ra như đang bay, Lý An Nhiên lái xe vặn vẹo hai lần, nghiêng đầu mỉm cười dặn dò; “Niệm Niệm, ngồi vững”

Ngày hôm sau, trong sân có người thi đấu trông rất kịch liệt, Niệm Sơ nhìn vào phát hiện bên trong có vài hình dáng quen thuộc, trong đó có Hoắc Cảnh

“Hôm nay lớp anh với lớp bên cạnh có trận đấu”, Lý An Nhiên thấy cô nhìn vậy, ở bên cạnh nhàn nhạt giải thích

“Ơ, vậy sao anh không đi?”

“Không thích đi”

Lý An Nhiên kéo cô tới một góc, sân bóng rổ trường học rất lớn, bọn họ tới góc này vừa vặn có vài cây đại thụ, dưới tán lá che đậy khó làm người khác chú ý tới

Anh bắt đầu chỉ Niệm Sơ luyện tập, từ tư thế vận động rê bóng đến động tác phòng thủ, động tác giả, Niệm Sơ đang nửa hiểu nửa không thì điện thoại của Lý An Nhiên vang lên

Anh dừng động tác, ý bảo Niệm Sơ tiếp tục tự luyện tập

Âm thanh trầm thấp theo gió truyến tới

“Tìm em ạ?”

“Vâng ạ, em qua liền”

“Niệm Niệm”

“Vâng?”

“Chủ nhiệm lớp đột nhiên tìm anh, anh đi một lúc, em cứ ở đây tự tập”

“Vâng”

Lý An Nhiên đi được một lúc, Niệm Sơ đứng cách vạch hai phân ném bóng vào rổ, tự mình vui vẻ. Đột nhiên, trong sân cách đó không xa có tiếng kêu đến

Niệm Sơ quay đầu nhìn thoáng qua, hình như bên kia xong rồi

Cô thu hồi tầm mắt, tiếp tục luyện tập

“Ai da, đây không phải là Niệm Sơ nhỏ bé của chúng ta sao? Anh Lý An Nhiên của em đâu?”

Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, Niệm Sơ tươi cười nhìn lại: “Là em đây, anh An Nhiên bị chủ nhiệm lớp kêu đi rồi, anh chơi bóng rổ xong rồi sao?”

“Ừ”

“Thắng rồi hả?”

“Đương nhiên rồi!”

Hoắc Cảnh vẻ mặt đắc ý, nhặt trái bóng bên cạnh tùy ý đập hai lần rồi ném vào rổ

“Thế nào? Có muốn anh Hoắc Cảnh đây dạy em chơi bóng không?”

“Có ạ”, Niệm Sơ gật đầu như gà mổ thóc

Lúc Lý An Nhiên trở lại, nhìn đến là một cảnh như thế này

Trên sân bóng, Hoắc Cảnh mặt đầy ý cười, chỉ đạo động tác, hai người vui cười đùa giỡn như rất thân thiết. Giây tiếp theo, Hoắc Cảnh vô cùng tự nhiên nắm lấy cổ tay Niệm Sơ

“Niệm Niệm”

Lý An Nhiên lên tiếng, tiếng nói bình tĩnh như không có chút gợn sóng nào

“A?” Niệm Sơ dừng lại, ngơ ngác ngẩng đầu

Lý An Nhiên đứng cách đó không xa, tay để trong túi quần, bên cạnh là một cây đại thụ, bóng cây che xuống cả người anh như bị giấu vào chỗ tối, không rõ biểu tình

“Chúng ta về nhà”

“Vâng”, Niệm Sơ vội đáp lại, sau đó chào tạm biệt Hoắc Cảnh

“Cảm ơn anh Hoắc Cảnh, em về trước đây”

Niệm Sơ nói xong không đợi Hoắc Cảnh trả lời liền nhanh chân chạy qua, ngửa đầu nhìn Lý An Nhiên cười vô tư: “Chúng ta đi thôi!”

“Ừ”, Lý An Nhiên trầm giọng lên tiếng, mí mắt hơi rũ xuống, giấu đi cảm xúc trên mặt

“Anh An Nhiên, lúc nãy anh Hoắc Cảnh có nói anh không muốn thi đấu là bởi vì ở đó có quá nhiều nữ sinh có phải không?”

Ở phía sau xe đạp, Niệm Sơ nhéo bên hông góc áo Lý An Nhiên cùng anh nói chuyện phiếm, nhưng anh chỉ tập trung đạp xe, không cùng cô nói chuyện

Thấy anh không trả lời, Niệm Sơ lại bắt đầu tự hỏi tự đáp, hai chân ở phía sau tùy tiện đung đưa

“Vì cái gì đâu?”

“Mọi người cùng lắm là chỉ nhìn anh một chút thôi. Anh xem anh Hoắc Cảnh kìa, có bị ảnh hưởng gì đâu”

“Anh thật keo kiệt, haiz”, Niệm Sơ lải nhải nửa ngày, rồi thở dài như một ông lão. Lý An Nhiên nhẫn nhịn, nhưng nhịn không nổi nữa

“Đừng nói chuyện”

“Vì sao? Sao không cho em nói?”

“Ồn ào.” Lý An Nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ

“……” Niệm Sơ khổ sở cụp mắt

Về đến nhà, Lý An Nhiên để cô xuống xe rồi đạp xe đi mất, cũng không dặn dò vài câu hay ôn nhu sờ đầu cô như mọi ngày, Niệm Sơ cảm thấy mất mát

Cô mang cặp xách chậm rì vào nhà, tay nắm chặt quai đeo. Sau đó phát hiện hôm nay tâm trạng Lý An Nhiên hình như có chút tồi tệ

Chẳng lẽ vừa rồi bị chủ nhiệm mắng?

Niệm Sơ mếu máo, nghĩ thầm, chủ nhiệm của cô là mẹ kia kìa, từ nhỏ đã bị mắng đến dại!

Buổi tối thứ tư Niệm Sơ không chơi bóng cùng Lý An Nhiên, hôm nay có buổi học. Vì Tề Minh đã cho nghỉ hai ngày rồi nên phải học bù

Lớp học sáng sủa và yên tĩnh, trên đầu ánh đèn chiếu xuống, Tề Minh mang một chiếc kính vàng ngồi ở trên cao, chân dài thẳng tắp.

Tề Minh trong tay một bên phác họa một bên giảng giải, dứt lời lấy giấy trước mặt vẽ triển khai làm mẫu

“Như thế này đã hiểu chưa?”

Mọi người phía dưới nhìn chằm chằm tờ giấy, ngây thơ gật đầu

“Rồi, bây giờ các em tự vẽ xem”

Niệm Sơ thu hồi tầm mắt đang nhìn bản vẽ, nhớ lại những gì thầy mới nói lúc nãy, bắt đầu cúi đầu xuống nghiêm túc phác họa trên giấy, gặp cái không rõ thì ngẩng đầu lên nhìn bản vẽ của Tề Minh đã hoàn thành xong treo ở trên bảng kia.

Thời gian dần trôi đi, mọi người đang đắm chìm mà vẽ vẽ, từng người chuyên chú tác phẩm trong tay, cho đến khi Tề Minh thong báo còn mười phút nữa tan học thì mọi người mới có chút phản ứng

Niệm Sơ giơ tay xoa cổ vai đang cứng đờ

Phòng học an tĩnh chỉ có vài âm thanh sột soạt, làm người khác suy nghĩ có chút tung bay, Niệm Sơ tập trung vẽ vài nét cuối cùng.

Dừng bút, cô nghiêng đầu quan sát vài lần

Trên tờ giấy trắng có vài nét vẽ màu đen tuyệt đẹp, không khác bản vẽ của Tề Minh là bao

Niệm Sơ vừa lòng gật đầu, thật tốt, tối mai chỉ cần tô màu là xong. Cô buông bút trong tay rồi thu dọn đồ về nhà

Bên ngoài một màu đen nhánh, Niệm Sơ nhìn đồng hồ trên tường, tan học trễ hơn hai mươi phút so với mọi ngày, chào hỏi bạn học lúc sau Niệm Sơ xách cặp đứng dậy

Lý An Nhiên như cũ dựa trên vách tường chờ cô

Dọc đường về, hai người đều im lặng, Lý An Nhiên thì kiệm lời ít nói, những ngày thường ở bên nhau đều là Niệm Sơ nói nhiều nhất, ríu rít không ngừng, toàn kể chuyện lặt vặt của cô

Lý An Nhiên cũng hứng thú nghe, nhưng anh không chủ động kể với Niệm Sơ những chuyện của anh, trừ phi cô hỏi

Đêm dài, vạn vật đều tĩnh, chỉ có vài tiếng bước chân vụn vặt vọng lại bên tai. Băng qua đường cái đối diện chính là ngõ nhỏ, cách đó không xa có công trình đang thi công, mặt đường bị đào ra một cái hố to, bên cạnh toàn là đất cát

Bên tai chỉ nghe tiếng chà xát đi trên đất

Niệm Sơ đang nghĩ đến bản vẽ vừa rồi, trong đầu cứ nghĩ tới việc phối màu như thế nào, mỗi lần lên lớp vẽ là cô lại trở nên trầm mặc, đây là khoảnh khắc cô trưởng thành hơn so với độ tuổi của mình

Niệm Sơ khi đắm chìm vào việc vẽ rấtcó khí chất

Tức giận trong lòng bỗng tan biến, Lý An Nhiên nhịn không được xoa đầu cô, hơi thấp đầu tới gần, nhìn vào đôi mắt đen nhánh, ngữ khí nhẹ nhàng

“Sao em không nói lời nào?”

“Em đang nghĩ nên tô màu như thế nào”

Niệm Sơ nhìn anh ngoan ngoãn trả lời, giọng nói dịu dàng, khuôn mặt trắng dưới ánh trăng như đang phát sáng. Niệm Sơ ngày càng lớn lên khuôn mặt không còn béo tròn như hồi bé nữa, cằm cũng đã trở nên nhọn hơn

“Ồ…”, Lý An Nhiên lên tiếng, duỗi tay tới cằm cô, làn da tinh tế từ lòng bàn tay cọ qua, anh nhẹ nhàng hít vào một hơi, trên mặt thần sắc bình tĩnh

“Ăn nhiều một chút, cằm nhọn đi rồi”