Edit: Mãn LạcBeta: Huyendrm-
“Cậu rất quan tâm cậu ta?” Thẩm Chấp yếu ớt hỏi.
Trà Trà đỡ Vu Cố từ dưới đất lên, ngữ khí nói chuyện với Thẩm Chấp không còn nhẹ nhàng như trước nữa, “Phải, tôi rất quan tâm cậu ấy.”
Dáng vẻ Thẩm Chấp tiều tụy, hai má trắng bệch, “Cậu có biết cậu ta vừa làm gì không?”
Khuôn mặt Thẩm Chấp biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu không thấy cậu ta là đang giả vờ à?”
Đôi mắt trong veo của Trà Trà lặng lẽ nhìn hắn, lặng im không nói tiếng nào.
Thẩm Chấp nhìn thấy trong mắt cô toàn là ngờ vực.
Đúng lúc Vu Cố mở miệng, thanh âm yếu ớt, vừa ho vừa nói: “Trà Trà, Thẩm Chấp cũng không phải là cố ý, đừng tức giận, tớ thật sự không sao.”
Câu nói đứt quãng, nói xong liền khom người ho không ngừng, có vẻ như những lời cậu ấy vừa nói không có sức thuyết phục.
Vết máu ở khóe miệng Vu Cố còn chưa được lau sạch, vết máu đỏ tươi, cùng với làn da trắng, cảm tưởng cậu ấy yếu ớt đến mức sẽ chết trong vài giây tiếp theo.
Thẩm Chấp cũng dễ dàng nhận thấy kĩ năng diễn xuất có chủ ý của cậu ấy, Trà Trà thì lại không nhận ra điều đó, cực kỳ sốt ruột, mắt đỏ như con thỏ: “Cậu tránh ra.”
Thẩm Chấp liền đứng bất động.
Trà Trà đẩy hắn sang một bên, bảo Vu Cố khoác tay lên vai cô, để cô dìu cậu ấy về phía trước.
Không liếc nhìn hắn một cái.
Phòng y tế lúc này không có bác sĩ túc trực, Trà Trà chỉ có thể đưa Vu Cố đến một phòng khám nhỏ bên ngoài trường học.
Phòng khám chỉ có một vị bác sĩ nam trẻ tuổi.
Đầu tiên bác sĩ nhìn mặt Vu Cố: “Chậc, đây là bị người ta dùng nắm đấm đánh đúng không? Đòn đánh mạnh nhưng vết thương không quá nghiêm trọng, bôi thuốc ít ngày sẽ lành thôi.”
Vu Cố ôn hòa trả lời: “Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ kê đơn thuốc cho Vu Cố, viết thêm vài lời chú ý, rồi đưa nó cho cậu ấy.
Trà Trà tiến lên phía trước, vội vàng nói: “Bác sĩ, còn vết thương ở tay cậu ấy nữa.”
Nam bác sĩ đặt bút xuống: “Được rồi, tay nào bị thương, đưa ra đây tôi xem.”
Trà Trà nhanh tay hơn Vu Cố, thao tác nhẹ nhàng khẽ nâng tay cậu ấy rồi đặt xuống bàn: “Ngón út tay phải hình như bị gãy.”
Nam bác sĩ ngán ngẩm nhìn trái nhìn phải, tò mò hỏi: “Làm thế nào mà tay lại thế này?”
Bị đánh một cú còn có thể làm gãy tay?
Lúc ấy Vu Cố bị Thẩm Chấp một cú đánh ngã xuống đất, một tay chống xuống đất, ngón tay cọ vào đường nhựa thô ráp chỉ xước da mà thôi, không đến mức bị gãy.
Nhưng cậu ấy lại có thể tàn nhẫn đến mức, tự tay bẻ gãy ngón tay của mình mà mặt không biến sắc, nửa điểm đều không thấy được vẻ đau đớn nào.
Trà Trà hỏi: “Bác sĩ có thể nối lại chứ?”
Đây là tay phải, về sau Vu Cố còn phải dùng tay phải viết chữ.
Bác sĩ liếc mắt nhìn cô: “Có thể nối.”
Trước khi bắt đầu, bác sĩ đã nhắc nhở: “Nó có thể đau một chút, nhẫn nhịn nhé.”
Trà Trà không nhịn được hỏi: “Có thể dùng thuốc tê không?”
Phòng khám nhỏ này thực sự không có bất kỳ loại thuốc gây tê nào, vả lại nối xương cũng không cần phải gây tê.
Bác sĩ nói: “Không gây tê được còn muốn tiếp tục không? Nếu sợ đau thì bây giờ hai người đến bệnh viện lớn đi."
Vu Cố nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, bác sĩ, làm đi."
Nối xương lại cũng nhanh, răng rắc một tiếng, đã đem xương ngón tay bị lệch trở về chỗ cũ.
Mồ hôi lạnh toát trên trán, cậu không phát ra một tiếng, bác sĩ khẽ vỗ vai: "Chàng trai, được lắm."
Mặt Vu Cố tái nhợt, mỉm cười, nhất thời đau quá không nói lên lời.
Trà Trà dùng khăn tay của mình trực tiếp lau mồ hôi còn đọng trên trán Vu Cố: "Có thể chịu đựng được không?"
Vu Cố rất tự nhiên tựa đầu vào eo cô, sắc mặt tái nhợt: "Còn tốt, tớ có thể dựa vào cậu một lúc được không?"
Lúc này, trong lòng Trà Trà không còn suy nghĩ thêm được gì ngoài việc cảm thấy có lỗi với cậu.
"Cậu dựa đi, chờ cậu không còn cảm thấy đau nữa, chúng ta quay trở về."
"Ừm."
Bác sĩ vốn định nhắc nhở nối xương nào có nghiêm trọng như vậy?
Nhưng hai người bọn họ nhìn sao cũng giống một cặp tình nhân nhỏ, lời nói tới miệng đành nuốt ngược vào trong.
Thiếu nữ trên người thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, chui vào chóp mũi của cậu là một mùi hương ngọt ngào.
Vu Cố cũng không quá phận, chỉ dựa vào khoảng năm sáu phút, cậu chống tay lên bàn chậm rãi đứng lên: "Được rồi, đi thôi."
Trà Trà nhìn vết thương nơi khóe miệng của cậu: "Ở đây toàn là vết bầm."
Vốn dĩ là một khuôn mặt rất đẹp.
Sao Thẩm Chấp lại nhẫn tâm đến vậy.
Cũng không biết hôm nay cậu ta phát điên cái gì.
Vu Cố tỏ vẻ bối rối: "Thực sự xấu sao?"
Trà Trà lắc đầu: "Không xấu chút nào, trông cậu vẫn rất đẹp."
Vu Cố như người mất hồn, cúi gằm mặt, sau đó ngẩng mặt lên, cậu nở một nụ cười miễn cưỡng với cô: "Trà Trà, không cần an ủi tớ."
Dừng một chút rồi tự giễu cười: "Cũng chẳng sao, bất luận tớ có thế nào, cũng không thể làm cho người ta thích."
Dáng vẻ cô đơn, ngữ khí hạ xuống, cùng với nỗi buồn nhẹ bao trùm lên khuôn mặt nhu hòa như vầng trăng sáng của chàng trai.
Thật khó để không cảm thấy đau lòng.
Trà Trà an ủi cậu ấy: "Ai nói rằng cậu không thể làm cho người ta yêu thích? Tớ rất thích ở cùng cậu nha."
Lúc này trên mặt Vu Cố mới nở một nụ cười: "Trà Trà tốt với tớ nhất."
Từ nhỏ đến lớn, Trà Trà vẫn không thể hiểu, làm sao mà lại có người ghét Vu Cố được chứ?
Một số người không phải là ghét cậu ấy thì là muốn cùng cậu ấy vạch rõ giới hạn, không muốn chơi với cậu.
Nhưng rõ ràng Vu Cố cư xử rất tử tế và tốt bụng, tính cách của cậu ấy cũng là ôn hòa nhất trong số các chàng trai.
Mềm mại, không góc cạnh, như thể sẽ không bao giờ tức giận.
Trà Trà khi trước thấy cậu vô cùng đáng thương, cho nên luôn chơi cùng cậu.
Sau này lớn lên, cảm thấy cậu vẫn không có bạn bè, luôn bị cô lập, bị bắt nạt, rất đáng thương.
Trà Trà nói thêm: "Lần sau cậu không cần nương tay với Thẩm Chấp, nhớ đánh trả."
Vu Cố nhấp môi, cười nhạt: "Tớ sợ cậu sẽ buồn, sẽ không thể chịu đựng được."
Trà Trà giật mình, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Tớ với cậu ta không liên quan đến nhau."
Vu Cố khẽ nhướng mày, mặt không biểu cảm, cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh và lãnh đạm: "Làm như vậy là không đúng, lần sau tớ sẽ tránh mặt cậu ta."
Trà Trà nhìn thân hình gầy gò cùng dáng vẻ yếu ớt của Vu Cố nếu thực sự đánh nhau, cậu ấy sẽ không thể đánh lại Thẩm Chấp.
"Thôi, né tránh cũng tốt, dù sao cũng cứ mặc kệ cậu ta."
Vu Cố sánh bước bên cô trên con đường tới trường, đôi lông mày xinh đẹp của cậu nhíu lại, có chút buồn rầu: "Cũng không biết tại sao hôm nay Thẩm Chấp lại ra tay với tớ."
Nghĩ tới chuyện này khiến Trà Trà tức giận: "Cậu ta có bệnh."
Lông mày Vu Cố cũng từ từ giãn ra, kinh ngạc nói: "Có thể mấy hôm trước Khương Diệu Nhan tìm tới tớ, điều này khiến cậu ta không vui."
Vu Cố giống như vô tình nhắc đến chuyện này, sau khi ánh mắt rơi xuống đất, cậu lộ ra vẻ hối lỗi: " Trà Trà thật xin lỗi, tớ..."
Cậu muốn nói rằng cậu không cố ý nhắc tới Khương Diệu Nhan.
Trà Trà siết chặt ngón tay: "Không sao đâu."
Trà Trà quay đầu lại, trợn tròn mắt: "Khương Diệu Nhan tới tìm cậu sao?"
Vu Cố giả vờ trầm ngâm, gật đầu: "Gặp gỡ trên đường, cô ta nói với tớ vài lời nhưng tôi không thích cô ta nên cũng không để tâm tới."
Trà Trà thở phào một tiếng, bây giờ cô nghe thấy Khương Diệu Nhan đến gần người mà cô quan tâm, thật giống như đối mặt với đại địch.
Tựa như pstd!
(*) Ptsd: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Trà Trà cúi gằm mặt: "Tớ cũng không thích cô ta, cô ta quá mưu mô. "
Vu Cố ánh mắt tối lại, chờ Trà Trà nhìn cậu lại bày ra vẻ mặt cậu nói rất đúng.
Trà Trà nói lại: "Haizzz, cậu đơn thuần như vậy hẳn là không nhìn ra, nhưng cậu nghe tớ nhất định không sai."
Vu Cố: "Ừm, cảm ơn Trà Trà đã nhắc nhở tớ."
"Không có gì, nên làm."
Phổ cập tri thức khoa học, đó đều là trách nhiệm của mỗi người.
Ngay cả khi cậu liên tục nói rằng không cần phải đưa cậu trở lại ký túc xá, thì cô vẫn rất bướng bỉnh và cứng đầu muốn đưa cậu về.
Bây giờ vẫn là mùa xuân, buổi tối gió thổi lạnh căm căm.
Vu Cố ở dưới tầng ký túc xá, bỗng nhiên dang tay ôm lấy cô, vùi đầu thật lâu, sau đó ngẩng lên, thì thầm bên tai cô: "Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều."
Trà Trà đột nhiên bị ôm đến mức tai đỏ ửng: "Cậu mau đi vào đi."
Vu Cố buông cô ra: "Tớ nhìn cậu đi rồi tôi sẽ đi lên."
Trà Trà lần này cũng không ngoan cố nữa, vội vã vẫy tay chào: "Ngày mai gặp lại."
-
Thẩm Chấp cũng trở về ký túc xá, bạn cùng phòng nhìn thấy vết thương trên mặt cậu, vẻ mặt tò mò: "Ai đánh cậu?"
Cậu cười cười, nói: "Không đáng ngại."
Bạn cùng phòng nói với cậu vài câu, sau đó ký túc xá liền yên tĩnh trở lại.
Bên kia, Thôi Nam hấp tấp đẩy cửa ký túc xá ra, kinh ngạc chửi một tiếng, hắn ta nói: "Đoán xem tôi vừa thấy cái gì?!"
Phùng Cảnh Niên uống một ngụm nước: "Không ai quan tâm."
Thôi Nam nghĩ rằng Phùng Cảnh Niên là người duy nhất còn ở trong ký túc xá, nói chuyện không kiêng nể gì, "Tôi nhìn thấy hoa khôi trường và một nam sinh xa lạ ôm nhau rất lâu, nụ cười trên môi cô ấy tươi hơn hoa."
Lúc đó Thôi Nam ghé vào bên mép cửa sổ, ánh mắt tiếc nuối dời đi, cho rằng bản thân bắt gặp chuyện bát quái kinh thiên động địa, nóng lòng muốn trở về ký túc xá để chia sẻ.
"Này, tôi còn tưởng rằng Thẩm Chấp sẽ tìm được người mới nhanh hơn Trà Trà, bây giờ xem ra, bên này Thẩm Chấp và Khương Diệu Nhan của khoa vũ đạo vẫn chưa nói với nhau lời nào, bên kia đã ôm ôm ấp ấp nhau rồi.
Phùng Cảnh Niên nháy mắt với Thôi Nam, nhưng có vẻ cậu ta không hiểu, vẫn điên cuồng thao thao bất tuyệt.
"Mặc dù tôi bị cận, nhưng nam sinh đó nhìn không tồi, cậu ta dịu dàng, ân cần, lúc Trà Trà rời đi lòng bàn chân của cậu ta vẫn không nhấc lên."
"Cậu tốt hơn là nên im miệng."
"Tôi..."
Cửa phòng tắm bị mở ra một cách thô bạo, Thẩm Chấp vừa mới rửa mặt, tóc rủ xuống trán lấm tấm những giọt nước, sắc mặt trắng bệch dị thường không có một biểu cảm dư thừa, môi mím chặt lại thành một đường thẳng.
Khí thế làm cho người ta sợ hãi, ánh mắt đáng sợ.
Thôi Nam người vẫn còn đang lải nhải, đột nhiên như người câm.
Thẩm Chấp ngồi trước bàn học mà không nói lời nào, mở laptop, ngón tay không ngừng bận rộn trên bàn phím như để thể hiện tâm trạng hoàn toàn không bị ảnh hưởng mà còn chăm chú hoàn thành bài tập ở trường của mình.
Trong ký túc xá, không ai dám nói chuyện, tất cả chìm vào im lặng một cách quái dị, không khí ngưng đọng, như thể chạm một chút liền bốc cháy.
Thôi Nam nín thở, trèo lên giường một cách thận trọng, sau đó gửi tin nhắn Wechat cho Phùng Cảnh Niên: [Thái độ Thẩm ca không đúng nha? Bạn gái cũ yêu đương mà cậu ta lại không quan tâm sao?]
Phùng Cảnh Niên nhìn tin nhắn nghĩ đâu chỉ không vui, sắc mặt lạnh đến mức có thể đông cứng rồi.
Cậu ta trả lời: [Dư tình chưa dứt.]
Thôi Nam căng thẳng tưởng mình hoa mắt, trả lời lại: [Thẩm ca đã chính miệng nói với chúng ta là từ trước tới nay không thích Trà Trà, vậy hẳn là không còn dư tình đúng không?]
Đã qua mười phút Phùng Cảnh Niên vẫn chưa hồi đáp lại tin nhắn, Thôi Nam cảm thấy không ổn, xem kỹ lại thì cậu ta đã gửi tin này vào nhóm Wechat của ký túc xá.
Cậu ta muốn thu hồi cũng không kịp nữa rồi.
Thẩm Chấp hiển nhiên đã thấy tin nhắn do cậu ta gửi.
Thẩm Chấp đóng sập máy tính lại, đưa hai tay bóp chặt khiến những đường gân xanh nổi lên, tựa như làm vậy trái tim bị gặm nhấm sẽ không còn đau.
Thôi Nam sợ tới mức không dám thở mạnh, trong lòng thầm mắng chính mình là đồ **.
-
Bây giờ mỗi cuối tuần, Trà Trà đều trở về nhà.
Vui mừng nhất chính là ba mẹ cô.
Ba sẽ đến đón cô vào thứ sáu hàng tuần, mẹ sẽ chuẩn bị một bàn lớn những món ăn mà cô yêu thích.
Trà Trà cảm thấy như được trở lại thời trung học vô tư, ngoại trừ bài tập về nhà, cô không có gì phải lo lắng.
Thứ bảy này, cô ăn xong bữa trưa, ngồi tựa lưng vào ghế sô pha với cái bụng đã no căng để tiêu thực.
Ba ngồi xuống bên cô, mặt mày nhẹ nhàng: "Ba nghe nói gần đây Trà Trà đã giành được giải thưởng ở trường."
Cô ngượng ngùng, mơ hồ nói: "Đó chỉ là một cuộc thi nhỏ."
Nói xong còn muốn bổ sung thêm: "Nhưng cũng rất tuyệt."
Ánh mắt hiền từ của Giang Thừa Chu rơi trên gương mặt cô, ông hào phóng khen ngợi: "Trà Trà thật lợi hại, hôm nào đem cúp về cho ba xem."
"Tuần sau đi, con sẽ đem cúp từ trường trở về, người khác đều chỉ có thể nhìn, ba và mẹ còn có thể sờ vào."
Giang Thừa Chu mím môi cười: "Được."
Hai cha con đang ngồi trên ghế sofa cùng nhau xem một chương trình truyền hình có hơi nhàm chán.
Trà Trà ăn no liền cảm thấy buồn ngủ, nghe thanh âm phát ra từ TV, mí mắt của cô từ từ rũ xuống và chìm vào giấc ngủ.
Giang Thừa Chu cảm thấy vai mình hơi chùng xuống, cô con gái nhỏ ngã lên vai ông ngủ say rồi.
Hai má phúng phính, trông rất đáng yêu động lòng người.
Giang Thừa Chu cưỡng lại ý định muốn nhéo má, ông không dám cử động, sợ sẽ đánh thức giấc mơ đẹp của con gái.
Trà Trà nép vào bên ba ngủ một giấc thật ngon, lúc sau tỉnh lại tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Giang Thừa Chu hỏi: "Con có muốn ngủ một lúc nữa không?"
Trà Trà lắc đầu: "Ba, con ngủ đủ rồi."
Cô xỏ dép lê, chạy lên lầu, gõ cửa phòng ngủ của mẹ, ló ra cái đầu nhỏ: "Mẹ ơi, chúng ta tối nay sẽ ăn gì?"
Sở Thanh Ánh nghĩ nghĩ rồi nói: " Tối nay sẽ đến nhà bà của con ăn cơm."
Trà Trà liền cảm thấy mệt mỏi, kéo một chữ a thật dài.
Sở Thanh Ánh biết rằng con gái không thích đến nhà cũ, cô cũng không quen những người họ hàng ở đó, vừa định nói thì Giang Thừa Chu đã đi tới, khẽ đặt tay lên vai con gái: "Nếu con không muốn đi thì không cần đi."
Trà Trà nghỉ ngợi, dù sao thì đó cũng là bà của cô, cô nói: "Con vẫn sẽ đi."
Giang Thừa Chu hơi ngạc nhiên: "Trà Trà, con không cần miễn cưỡng bản thân."
Trà Trà nói: "Con không miễn cưỡng bản thân, đồ ăn nhà bà nội nấu khá ngon."
Giang Thừa Chu: "Đi cũng không cần sợ, ai ức hϊếp con cứ nói với ba ba."
Đám nhãi ranh ấy cứ để ông thu thập.
Trà Trà đôi mắt sáng lên: "Ba ba thật tốt."
Chạng vạng, đây là lần thứ hai Trà Trà theo ba và mẹ cùng đến ngôi nhà cổ.
Những người lần trước cô gặp, hôm nay cũng có mặt ở đây.
Một vài người anh em họ không muốn gặp cô, bây giờ vẫn không thích cô lắm, không nói với cô câu nào.
Giang Nhuyễn cuốn lấy bà, miệng ngọt hơn mật khen bà khiến khuôn mặt bà tràn đầy tươi cười.
Trước bữa tối, lão thái thái cùng Giang Thừa Chu ngồi nói chuyện một hồi lâu.
Giang Thừa Chu thái độ quả quyết: "Giang Nhuyễn phải được đưa đi, trước đây con không ngại nuôi dưỡng thêm một đứa, bây giờ con phải lo lắng cho tâm trạng của Trà Trà, con chỉ có một mình Trà Trà là con gái."
Lão thái thái không nhuận khí: "Nhuyễn Nhuyễn nó thế nào? Con không thể chấp nhận nó! Không phải chỉ là thêm một miệng ăn thôi sao?"
Giang Thừa Chu vẻ mặt lạnh lùng nói: "Người làm vậy Trà Trà sẽ nghĩ thế nào? Mẹ, người cho rằng con sẽ làm cho Trà Trà ủy khuất chính mình mà hòa hợp sống với nó sao?"
Ông cười lạnh tanh, nói rõ: "Một người là con gái mà con yêu thương nhất, một người không biết là gì, mấy năm nay nhà chúng ta không bao giờ đối xử tệ bạc với con bé, đó đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Lão thái thái vỗ bàn: " Ta không đồng ý, trước đây Nhuyễn Nhuyễn đã khóc lóc với ta, vì ta sợ rằng con sẽ không chấp nhận nó khi đứa con gái của con quay trở lại, ta cũng đã nói với nó sẽ không, ai biết con lại tuyệt tình đến vậy."
Giang Thừa Chu nghe những lời này, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Ông biết Giang Nhuyễn tuy còn nhỏ nhưng lại quá nhiều tâm cơ, không chừng ở trước mặt lão thái thái và mọi người nói ra những lời lo lắng ngây thơ.
Giang Thừa Chu: "Mẹ, mẹ để con bé lựa chọn một thứ, hoặc là đi nước ngoài, hoặc là rời khỏi Giang gia với một số tiền."
Lão thái thái không ngờ ông lại nhẫn tâm với con gái mình như vậy, nắm lấy góc bàn, giữ vững gót chân, chỉ tay vào ông, run rẩy nói: "Con là đang cố chọc tức ta à?"
Giang Thừa Chu đã quyết tâm và cũng sẽ không thay đổi: " Ngay cả khi con bé rời khỏi nhà, mẹ vẫn có thể đến gặp nó khi thấy nhớ."
"Có thể giống nhau sao?"
Khi Giang Nhuyễn vẫn còn là một chiếc bánh bao nhỏ chưa biết nói, chính là bà đã nuôi dưỡng nó.
Lão thái thái đã dõi theo cô bé từ khi là một chiếc bánh bao nhỏ đến bây giờ trở thành một cô gái nhỏ ngây thơ và xinh đẹp.
Bà luyến tiếc.
Con trai quyết liệt quá, buộc bà không còn cách nào khác là phải nhượng bộ, điều này khiến bà không mấy hảo cảm với đứa cháu gái bà không gặp qua mấy lần.
Không chừng là do con bé ở trước mặt Giang Thừa Chu ngáng đường, cố ý muốn đuổi Nhuyễn Nhuyễn.
Lão thái thái lạnh giọng nói: "Xem ra con là muốn bức chết ta đúng không!"
Giang Thừa Chu đã đề cập đến vấn đề này nhiều lần, lão thái thái đều dùng cái chết để dọa.
Ông xoa xoa mi tâm, "Nếu để con tức giận, con sẽ chôn cùng mẹ luôn." Vài giây sau, ông nói tiếp: "Nhưng Nhuyễn Nhuyễn, con không thể giữ lại."
Lão thái thái say sẩm mặt mày, chỉ tay vào ông mắng mỏ, thậm chí không biết mình đã mắng gì.
Trên lầu có động tĩnh.
m thanh từ thư phòng truyền đến phòng khách ở tầng dưới.
Câu nói này của lão thái thái "Ta xem con là muốn bức chết ta đây mà" đã vang cả lên tầng trên.
Những người còn lại không dám lên lầu tìm xui xẻo.
Chỉ có Trà Trà mới không yên lòng, lặng lẽ đi lên lầu, trong thư phòng truyền ra mấy câu nói.
"Trà Trà là con gái con, Nhuyễn Nhuyễn không là gì cả."
"Đưa con bé đi, con muốn nó nghĩ gì? Đứa nhỏ này thật đáng thương, nếu bị luẩn quẩn trong lòng thì phải làm sao?"
"Con muốn bức ta chết thì cứ việc nói thẳng."
Trà Trà gõ cửa.
Giang Thừa Chu nhíu mày lạnh lùng, không biết kẻ mù nào muốn xông vào họng súng, đang định đuổi họ cút xéo đi, một giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào cất lên: "Ba, con vào được không?"
Giang Thừa Chu nghĩ ngợi: "Vào đi."
Lão thái thái vẫn ủ rũ, một bụng tức giận phát ra, lạnh lùng nhìn cô gái đang thận trọng bước vào.
Trà Trà nhìn ba với nét mặt căng thẳng, lại nhìn tới bà nội vẻ mặt nghiêm nghị, ngay sau đó thu lại tầm mắt, thở dài trong lòng.
Từ cuộc trò chuyện, Trà Trà cũng nắm bắt được vài thông tin quan trọng.
Ba ba cùng bà vì cô mà cãi nhau.
Ba ba vì cô, muốn đuổi Giang Nhuyễn đi.
Bà nội liền không đồng ý.
Trà Trà có thể hiểu được tại sao bà nội không đồng ý, nhiều năm như vậy mối quan hệ của họ còn gắn bó hơn cả huyết thống, bà luyến tiếc đứa cháu gái Nhuyễn Nhuyễn này của bà.
Có lẽ bà không biết Giang Nhuyễn này tính tình kiêu căng không coi ai ra gì.
Cho rằng cô ta là một đứa trẻ trung thực, ngây thơ tội nghiệp.
Tuy Trà Trà cũng không thích Giang Nhuyễn.
Nhưng cô cũng biết, nếu lúc này trực tiếp đem Giang Nhuyễn đuổi đi, sau đó nó sẽ trở thành cái gai trong lòng bà không thể nhổ đi.
Điều này không chỉ ảnh hướng đến mối quan hệ giữa bà và ba, mà cô ở trong nhà cũng sẽ không có danh tiếng, thậm chí bọn họ sẽ cảm thấy cô nhỏ nhen và ích kỷ.
Có lẽ bọn họ kiêng kị uy nghiêm của ba, nên không dám nói bất cứ điều gì trực tiếp, nhưng để trút giận cho Giang Nhuyễn, phía sau nhất định sẽ không thiếu những kẻ ngáng chân.
Dù gì thì đây cũng là gia đình của cô.
Đó là bà của cô, anh họ của cô.
Cho nên Trà Trà đã dùng đến những chiêu trò đáng yêu mà cô thường dùng khi còn nhỏ để xin ăn vặt.
Cô nhẹ nhàng lôi kéo tay bà, thanh âm mềm mại ngọt ngào, giống như gạo nếp thêm mật, cô nói: “Bà nội, bà đừng tức giận, ba ba không phải cố ý chọc giận bà đâu.”
"Nếu có chuyện muốn nói, cứ từ từ nói, được không?"
Cô gái nhỏ không chỉ có giọng nói nhẹ nhàng mà còn có đôi tay mềm mại.
Đó là lần đầu tiên lão thái thái được đứa cháu gái gọi là bà, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, lòng bàn tay của cô bé thật ấm áp và mềm mại, sau đó bà nhìn cô gái nhỏ trước mặt với đôi môi hồng, hàm răng trắng, một nụ cười rất dễ chịu.
Nỗi tức giận trong lòng bà đã biến mất mà không rõ lý do.
Cô cháu gái này thật đáng yêu.