Chương 84

Buổi chiều, Tạ Ánh An bị Lý Thanh Mặc kéo ra ngoài.

Đợi đến năm rưỡi mà hai người vẫn chưa quay lại, Thanh Nhiễm cầm túi thức ăn cho mèo ra cửa, rất lâu rồi cô chưa đi cho mèo ăn.

Có lẽ là sợ nhớ đến Quý Ngạn Thần, cũng có lẽ là muốn hồi tưởng lại cảm giác rung động từng xuất hiện trong lòng, ngày cuối cùng chưa cần tự học buổi tối, cô vẫn dành chút thời gian đến đây một chuyến.

Mèo hoang trải qua một mùa đông khắc nghiệt, đã tốt hơn so với lúc đầu, từng con từng con đều được dì Lưu nuôi mập lên không ít.

Kí ức của méo dài bao lâu, Thanh Nhiễm không biết, nhưng hiển nhiên là lúc mới thấy cô lũ mèo có chút rụt rè.

Phần lớn đề cách một lát mới chạy qua đây, mùa hạ đến rồi, tán cây cổ thụ cũng xum xuê hơn, Thanh Nhiễm đứng dưới gốc cây ngẩng đầu lên.

Phảng phất như hình bóng thiếu niên áo đen vẫn ngồi trên cây như ngày hôm qua.

Mà hôm nay, trên tán cây xanh tốt đã không còn bóng dáng áo đen kia nữa.

Mặt trời đã ngả về Tây, có mấy con mèo dù đã ăn no rồi vẫn vội đi, nô đùa lăn lộn dưới ánh nắng ấm áp cuối cùng sót lại.

Thanh Nhiễm đã không rõ trong khoảnh khắc đó cảm giác trống nguc dồn dập có phải là cảm giác sai không, con người tổng lại luôn yêu thích những thứ đẹp đẽ.

Quý Ngạn Thần không nhiễm bụi trần thế, tính cách lại sạch sẽ như tờ giấy trắng, tình cảm của anh là hoàn toàn không có gì để nghi ngờ, thích chính là thích, không có lẫn một chút tạp chất nào.

Thanh Nhiễm biết bản thân không giống anh, tình cảm mà cô hi vọng là cho đi và nhận lại theo tỉ lệ thuận, dần dần lớn lên theo thời gian, chứ nếu cứ đơn phương thích thì có thể duy trì được bao lâu.

Như đó, mầm non mới nhú khi bắt gặp nhan sắc và tài hoa của thiếu niên kia đã đã bị chính tay cô bẻ gãy, ngay cả thời gian tiếc nuối cũng không có, cả đầu óc cô chìm trong học tập.

Thanh Nhiễm cúi người nhặt đĩa trên đất, lúc ngẩng đầu thì thấy Kỷ Hạ đang bước tới đây.

Từ sau ngày gửi tin nhắn kia, Thanh Nhiễm cũng đã lâu rồi không gặp Kỷ Hạ, sắp thi đại học rồi, năm ba tốt nghiệp nặng nề hơn so với năm hai, thời gian này bọn Kỷ Hạ đề dành phần lớn thời gian để học tập.

Kỷ Hạ chân dài, đi rất nhanh, từ xa anh đã chào hỏi Thanh Nhiễm: "Học muội Thanh Nhiễm."

Thanh Nhiễm đứng tại chỗ, đợi anh đến gần mới trả lời: "Học trưởng Kỷ Hạ, lâu rồi không gặp."

"Ừ, đúng là lâu rồi, hơn một tháng nay rồi." Kỷ Hạ cười nhẹ, lại nói: "Quys thần cũng đi hơn một tháng rồi, thời gian trôi qua cũng thật nhanh."

Thanh Nhiễm hơi ngẩn ra.

Lại nghe Kỷ Hạ nói: "Có thời gian không? Đột nhiên muốn tìm một người để kể một câu chuyện vừa thối vừa dài lại vừa nhàm chán."

-

Bên cạnh có ghế đá dành cho người nghỉ ngơi.

Thanh Nhiễm với Kỷ Hạ ngồi lên một chiếc ghế dài, trời tháng tư, gần sáu giờ rồi vẫn chưa tối.

Kỷ Hạ nhìn đoàn người náo nhiệt phía xa, dường như không biết nên mở miệng thế nào, anh thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn Thanh Nhiễm: "Còn nhớ chuyện lần trước chúng ta cùng ăn cơm không?"

Thanh Nhiễm gật đầu.

Kỷ Hạ nhìn về phía trước bỗng trở nên xa xăm, giọng nói anh vang lên m9otj cách máy móc: "Lần đó có lẽ các em không để ý, trước khi Tạ Ánh An vừa đến đã làm lộ ra vết sẹo của anh……"

Thanh Nhiễm nhíu mày nhớ lại cảnh tượng hôm đó, Tạ Ánh An vừa đến đã nói gì với Kỷ Hạ nhỉ?

Thời gian đã qua quá lâu, cô nhớ không ra.

Kỷ Hạ cười khổ: "Cậu ta nói, bữa cơm này cậu ta mời, đây là vết sẹo của anh."

Thanh Nhiễm không thể hiểu nổi, chỉ một câu nói bình thường, sao lại thành sẹo của anh rồi?

Mặt trời lặn rồi, Kỷ Hạ chầm chậm mở miệng: "Anh vĩnh viễn nhớ năm mười hai tuổi, anh vừa lên cấp hai, công ty của ba anh xảy ra vấn đề, nhà anh bị phá sản một năm."

Kỷ Hạ hơi cúi đầu, trong mắt ẩn giấu tất cả tình cảm, giả vờ như anh hoàn toàn không để ý, anh cười nhẹ.

Không nghĩ cũng biết, nụ cười này đầy cay đắng, xấu xí.

"Nói ra cũng thật hổ thẹn, tính cách anh từ nhỏ đã được nuông chiều, nhà có biến cố, người không thể chấp nhận nổi là mẹ anh, người còn lại là anh. Bởi vì trong nhà không có tiền, dạo đó mẹ anh ngay cả tiền ăn lúc ở trường cũng không cho anh được, anh nhìn không thấy nước mắt của mẹ, nhất quyết chọn ở lại trường. Mà dạo đó ba anh đặc biệt bạn, gần như không có thời gian về nhà."

"Ở trường không có cơm ăn, anh liều mạng uống nước, cơn đói đã dần dần trở thành thói quen. Thực ra cái này cũng chẳng có gì cả, điều thực sự làm anh đau lòng là những người bạn bè cùng chơi với anh lúc trước tại thời điểm đó lại bỏ đá xuống giếng."

-

"Trong đó có một chuyện là bọn họ dẫn anh đi quán ăn ăn cơm, lúc đó tuổi còn quá nhỏ, không đoán ra lòng người ác độc. Anh chỉ cho là vì trước đây anh mời bọn họ ăn cơm, bọn họ thấy anh bây giờ đáng thương cơm cũng không có ăn nên mới mời anh, nói thật, lúc đó anh cảm động muốn khóc."

Lần này Kỷ Hạ cười ra tiếng.

Thanh Nhiễm mím môi, không biết nên an ủi anh thế nào, may mà Kỷ Hạ cũng không cần anh an ủi.

Đúng như anh nói, chuyện mà anh kể vừa thối vừa dài lại vừa nhàm chán, anh nói tiếp.

"Bữa ăn đó là sau khi nhà anh phá sản hai tháng, ăn ăn bữa ăn no nhất, thỏa mãn nhất, cơm thừa trên bàn, anh thậm chí còn muốn gói về cho mẹ ăn. Cũng là lúc ăn sắp ăn no, mấy người kia đột nhiên bảo đi vệ sinh, đi tìm phục vụ, từng người từng người đều ra ngoài, như vậy rồi anh vẫn không phát hiện ra dị thường, đến tận khi phục vụ đến tìm anh thanh toán."

"Ngày đó anh ngồi trong quán cơm nhỏ ngây ngốc đến mười một giờ đêm, anh khóc cạn nước mắt cả đời người, không ai biết vết sẹo không lành nổi trong lòng anh, cảm giác uất hận đó mãi không tiêu ta, ba anh nhanh chóng đến thanh toán xong mới mang anh về nhà được."

"Sau ngày đó anh không đến trường nữa, tự nhốt mình trong phòng, nhiều ngày sau đó đều không muốn ra ngoài. Ba anh mắt đỏ hồng không chỉ một lần nói với anh, anh là con trai, nếu như ngay cả chuyện nhỏ này cũng không thừa nhận nổi, vậy làm sao đối mặt được với sóng gió lớn hơn đây?"

Kỷ Hạ ngẩng đầu, dừng lại một lúc lâu, ánh mắt lại dần dần hồi phục như thường: "May mắn, nửa tháng sau anh đã vượt qua nỗi ám ảnh đó. Anh cũng như trước đây đến trường học tập, nhưng anh không chơi với bất kỳ ai cả."

"Mấy năm gia đình lụi bại, anh dần dần quen với cái đói, có lúc cũng không cần lấy nước thay cơm nữa."

Kỷ Hạ nghiêng đầu nhìn Thanh Nhiễm, lần này anh cười có mấy phần chân thành: "Học muội Thanh Nhiễm, vào lúc đó anh đã quen Quý Ngạn Thần, lúc đó thiên tư thông minh của cậu ấy chưa lộ ra, trong mắt giáo viên với bạn học là một quái thai, anh với cậu ta là bạn cùng bàn, nhưng hai bọn anh không nói chuyện với nhau, hai người là sự tồn tại an tĩnh nhất trong góc lớp."

"Ngày thứ chín bọn anh ngồi với nhau, giờ nghỉ trưa, các bạn bàn trước sau đều mang cơm ra ăn trước mặt anh, lại còn nhóp nhép rất lớn. Anh không để ý tới bọn họ. Còn người trầm mặc trong thế giới của bản thân Quý Ngạn Thần kia lại ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó nhìn anh."

"Sau đó cậu ta đưa anh một tấm thẻ, cái gì cũng không nói. Lúc đó anh đối với thế giới này ngập tràn ác ý, không thể nào tùy ý mag tiếp nhận đồ vật người khác đưa nữa, anh trả tấm thẻ lại cho cậu ta."

"Cậu ta nhìn tấm thẻ, rồi lại nhìn anh giống như không nghĩ ra tại sao lại vậy? Sau này ngay cả bản thân anh cũng nhớ không ra tại sao về sau anh lại nhận tấm thẻ kia?"

"Học muội Thanh Nhiễm, em biết Quý Ngạn Thần năm mười hai tuổi đưa anh tấm thẻ ăn cơm có bao nhiêu tiền không?"