Chương 47

Sự thực chứng minh ngoài ba mươi mét cũng không có vấn đề gì cả.

Thanh Nhiễm cầm tờ đề trong tay Tạ Ánh An, lần này cô được điểm tuyệt đối, điểm toán lý hóa gần đây cũng có cải thiện đáng kể.

Ngay cả Tạ Ánh An cũng không nhịn được mà khen cô: “Tiến bộ không ít.”

Thanh Nhiễm nghĩ hôm nay tan học, thử xem khoảng cách hai mươi mét một chút.

Hôm nay là thứ bảy, tiết thứ hai buổi sáng là tiết hóa.

Có lẽ là thất vọng vì học sinh, lão Ngô hôm nay đến bảng cũng lười lau, lúc gần hết tiết, chỉ hỏi một câu: “Ngày mai đi du xuân, thời gian với địa điểm tập hợp đã nhớ hết chưa?”

Chuyện này ai có thể quên được?

Cả lớp đồng thanh: “Nhớ rồi ạ.”

Tiếng hô vang vọng như muốn làm bay cả nóc nhà.

Nếp nhăn bên khóe mắt lão Ngô giật giật, ông ổn định lại hơi thở, rốt cuộc cũng nhịn không nổi mà đập bảng: “Lần du xuân này, mỗi người phải viết một bài cảm nghĩ, không được dưới một ngàn năm trăm chứ, thứ hai tuần sau lớp trưởng thu lại cho tôi.”

Cả lớp im phăng phắc.

Chuông tan học vang lên, lão Ngô hài lòng xoa cái bụng bia rồi rời phòng học.

Thanh Nhiễm uể oải nhoài ra bàn, nhìn có vẻ chán nản.

Tạ Ánh An không nhịn được bật cười, cậu hỏi: “Không muốn viết à?”

Thanh Nhiễm lắc đầu: “Cũng không hẳn.”

Chỉ là có chút cảm khái, cuối cùng thì bước ngoặt quan trọng trong tình cảm nam nữ chính cũng đến rồi.

“Như này đi—-”ngón tay Tạ Ánh An gỗ gõ mặt bàn, biểu thị Thanh Nhiễm quay đầu.

Thấy Thanh Nhiễm nhìn mình, thiếu niên mỉm cười, mi thanh mục tú, đặc biệt là đôi mắt đen láy kia, sáng lên giống như sao trời vậy.

Thanh Nhiễm nghe cậu nói: “Tôi giúp cậu viết bài, cậu mời tôi ăn cơm, thế nào?”

Chậc, một học bá giúp một học bá khác viết bài, thiên lý ở đâu?

Nguyễn Nhuyễn ngồi một bên nghe trộm nhanh chóng ghé đầu qua chiếm chút lợi: “An ca, tôi mời cậu ăn cơm, bao nhiêu bữa cũng được, cậu xem bài cảm nhận……”

Tạ Ánh An ngước mắt lạnh nhạt nhìn Nguyễn Nhuyễn, ý cười trong đáy mắt được thu lại.

Nguyễn Nhuyễn sợ rồi, cô khóc không ra nước mắt: “Ha, An ca, ý tôi là cậu viết hết hai baiif chắc chắn sẽ đau tay, hay là tôi giúp cậu viết một bài?”

Cô cho rằng Tạ Ánh An tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Tạ Ánh An cong môi, trả lời ngoài dự liệu: “Được thôi.”

Nguyễn Nhuyễn: “Hả?”

Hả? Hả? Chuyện gì xảy ra đây?

Được cái gì? Được chỗ nào?

Nguyễn Nhuyễn nhìn qua Thanh Nhiễm đang chớp mắt đầy vô tội, thậm chí còn nhún vai.

Tạ Ánh An thu hồi tầm mắt nhìn Thanh Nhiễm, không quên nói thêm với Nguyễn Nhuyễn một câu: “Vất vả cho cậu rồi.’’

Nguyễn Nhuyễn không dám tin vào tai mình nữa: “Ha, ha, An ca, ý của cậu là……”

Tạ Ánh An gật đầu: “Bài của tôi nhờ cậu viết vậy.”

Trời ạ, trong lòng Nguyễn Nhuyễn lăn dài hai hàng lệ, đây là bắt gà không được còn mất nắm gạo trong truyền thuyết sao?”

Nguyễn Nhuyễn về chỗ, bước một bước, quay đầu lại ba lần, lúc đi về, cô còn ảo tưởng Tạ Ánh An sẽ gọi mình lại nói cậu chỉ đùa thôi.

Nhưng không có gì cả, ddeens tận khi cô ngồi vào chỗ rồi cũng không đợi nổi Tạ Ánh An nói cậu chỉ đùa thôi.

Ôn Thời Nghi thấy khuôn mặt đau khổ của Nguyễn Nhuyễn, cười an ủi: “Đừng lo, đến lúc đó mình giúp cậu viết một bài.”

Nguyễn Nhuyễn cảm động thành một đống: “Thập Nhất, huhu, yêu cậu chết mất.”

Học sinh cấp ba, có hai điểm không bao giờ thay đổi là tốc độ học và tốc độ chạy xuống nhà ăn.

Thanh Nhiễm với Nhuyễn Nhuyễn đến không tính là sớm, trước mấy ô cửa chọn thức ăn đã xếp một hàng dài dài rồi.

Mà trong hàng, nổi bật nhất là tên Tống Thời Trạch kia, cậu ta đứng hàng bên cạnh Thanh Nhiễm, huýt sáo với cô.

Đợi Thanh Nhiễm nhìn qua, cậu ta nhếch cao khóe miệng, cười lộ cả răng: “Tiểu Thanh Nhiễm, cùng nhau ăn cơm đi.”

Thanh Nhiễm: “......”

Nhìn quen nhan sắc của Tạ Ánh An với Quý thần rồi, giờ nhìn lại Tống Thời Trạch lại thấy hơi ngán ngẩm.

Tốc độ lấy cơm của hai hàng đều rất nhanh, lúc đến lượt Thanh Nhiễm thì bên kia cũng đến lượt Tống Thời Trạch.

Tống Thời Trạch không chọn món, dì ngẩng đầu hỏi cậu ta: “Bạn học, ăn cái gì?”

-

Thanh Nhiễm nhướn mày, chọn vài món rau xanh thanh đạm.

Lúc Tống Thời Trạch bê khay cơm, có chút không thể tin được mà trợn mắt, cậu chạy mấy bước đến bên cạnh Thanh Nhiễm.

“Lý Thanh Nhiễm, cậu chỉ ăn mấy cái này?”

Hai khay cơm chay giống y nhau, có hồng, có xanh, phối hợp với nhau nhau còn khá đẹp mắt.

Thanh Nhiễm thành thật, mặt không có chút ý muốn trêu đùa: “Gần đây tôi đang giảm cân, đều ăn như này cả.”

Nguyễn Nhuyễn bên cạnh nỗ lực nhịn cười.

Tống Thời Trạch nhìn Thanh Nhiễm từ đầu đến chân một lượt, cậu ghét bỏ: “Người cậu vừa nhỏ vừa mảnh, cộng lại chắc được hai lạng thịt, lại còn đòi giảm cân?”

Thanh Nhiễm: Tại sao lời này của Tống Thời Trạch lại có cảm giác như đang sỉ nhục người ta nhỉ?

Toóng Thời Trạch luôn có mấy tên tiểu đệ trung thành, bọn họ cũng cứng rắn muốn ngồi cùng bàn ăn với Thanh Nhiễm.

Tống Thờ Trạch cái tên này sớm đã bị nuôi đến kén ăn, đồ ăn ở nhà ăn của trường, cậu ta nuốt không trôi chứ đừng nói đây còn là món chay.

Vốn dĩ ccaauj còn cho rằng Thanh Nhiễm chọn mấy món này là để cậu không ăn nổi, khẳng định cô cũng không nuốt trôi giống cậu, không nghĩ tới Thanh Nhiễm lại ăn mấy đồ ăn như cỏ này, hơn nữa còn ăn đến rất ngon miệng.

Tống Thời Trạch giữ thái độ thử xem ăn mấy miếng.

Cậu buông đũa xuống, nhăn mặt: “Thật khó ăn.”

Nguyễn Nhuyễn trợn trắng mắt: “Không ăn có thể biến.”

Tống Thời Trạch trợn mắt: “Cậu im đi! Nhiều đồ ăn như vậy còn không chặn được miệng cậu à!”

Mã Thanh Sinh với tóc vàng Ngô Tử Hiển bê khay cơm có đùi gà với xương sườn qua chỗ Tống Thời Trạch.

“Trạch ca, đến, ăn của em nè.”

Tống Thời Trạch càng cảm thấy bị sỉ nhục hơn, cậu đẩy khay cơm ra: “Đồ dính nước bọt của cậu rồi, cậu cho rằng tôi sẽ ăn sao?”

Mã Thanh Sinh với Ngô Tử Hiển nhìn nhau, lòng nghĩ, trước đây Ôn Tư Kỳ dùng miệng đút nho cho anh ăn, anh không phải ăn đến ngon lành sao? Cũng không thấy bảo nước bọt với không nước bọt, đến lượt bọn họ thì lại không được rồi.

Đồ phân biệt đối xử.

Tống Thời Trạch nhìn xung quanh một vòng, lại quay đầu hỏi Thanh Nhiễm: “Sao không thấy anh cậu với Tạ Ánh An?”

“Tiết cuối chưa hết đã bị giáo viên Vật lý gọi đi rồi.” Thanh Nhiễm nói, “Anh tôi cũng vậy.”

Tống Thời Trạch là tên không có da mặt, lại còn cười người ta: “Ha, thật thảm!”

Sau đó lại hỏi: “Lớp cậu có phải ngày mai đi du xuân không?”

Thanh Nhiễm dừng đũa, trong lòng có dự cảm không ổn.

Cơm trong miệng Nguyễn Nhuyễn suýt phun ra: “Fuck, đừng bảo đi cùng lớp các cậu nhé?”

Sư thực chứng minh lớp một thực sự đi cùng lớp bảy.

Lão Ngô với chủ nhiệm lớp hai từ trước đến nay đều không hợp, hai người vừa nhìn đã ghét nhau, lão Ngô là người có chút chủ nghĩa đàn ông, không muốn cùng một người phụ nữ tranh chấp, vừa hay chủ nhiệm lớp bảy cũng là đàn ông, từ chuyện lão Ngô có thể đá Tống Thời Trạch xuống lớp bảy, có thể thấy quan hệ của ông với chủ nhiệm lớp bảy không tệ.

Tông Thời Trach cười: “Ha~ nghe nói ngày mai còn có cuộc thi xanh hóa môi trường nữa.”

Nguyễn Nhuyễn giành nói trước: “Ây, Tống Thời Trạch, chúng ta đánh cược không?”

Mẹ nó! Tống Thời Trạch trợn mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn, dám cướp lời tôi, cậu mau thuu lại câu kia đi, để tôi tự nói.

Toóng Thời Trạch nhìn Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm đang uống nước, vừa uống, vừa nhìn cậu với Nguyễn Nhuyễn.

Trước mặt tiểu mỹ nhân, mặt mũi đàn ông không được mất, Tống Thời Trạch ứng chiến: “Được thôi, cược cái gì?”

Thấy Tống Thời Trạch mắc câu, Nguyễn Nhuyễn lấy lại tinh thần, cô đẩy đĩa cơm ra, không ăn nữa: “Du xuân năm nào mà không phải vào dịp lễ trồng cây, chúng ta tìm đồng đội thi xem ai trồng được nhiều cây hơn.”

“Được!” Tống Thời Tạch không do dự, “Vậy còn đồ cược là cái gì?”

Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc nghĩ một lát, đập bàn: “Nếu cậu thua thì làm bạn trai tôi.”

Phụt! Nước trong miệng Thanh Nhiễm phun ra, bị câu nói kia của Nguyễn Nhuyễn k1ch thích, ho khù khụ.

-

Mấy đàn em của Tống Thời Trạch cười mặt đều đỏ lên.

Tống Thời Trạch cũng kinh hãi, hai tay ôm trước nguc: “Fuck! Cậu chơi ác vậy sao?”

Nguyễn Nhuyễn trợn trắng mắt: “Nói nhảm ít thôi, có cược không?”

Tống Thời Trạch do dự, cậu nhìn lại Nguyễn Nhuyễn: “Đừng bảo cậu thèm muốn sắc đẹp của tôi từ lâu rồi nhé?”

“Phì! Cậu có cái thứ gọi là sắc đẹp sao, An ca với Quý thần nhà tôi, kéo bừa một người ra cũng đẹp hơn cậu.”

Tống Thời Trach miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý, cậu cho rằng mình tuyệt đối không thể thua.

Lại hỏi: “Vậy nếu cậu thua thì sao?”

Nguyễn Nhuyễn hếch cằm: “Điều kiện tùy cậu chọn.”

Tống Thời Trạch nhướn mày, cậu nhìn thấy trên người Nguyễn Nhuyễn có một chút hiên ngang: “Thoải mái.”

Hai người đạp tay: “Một lời đã định.”

Lời nói ngoài: Từ nay về sau, Tống Thời Trạch mỗi năm đầu nhớ con số 3.12 (ngày 12/3), bởi vì đây là ngày cậu ta tự bán bản thân mình.