Lại đến thứ hai, Tống Thời Trạch trước lễ chào cờ đã bước thấp bước cao đến lớp.
Cậu ở phía sau vỗ thật mạnh vào vai tóc hồng, tóc hồng đột nhiên ăn đau, đứng dậy mắng to: “Con mẹ nó,” vừa quay đầu lại, cậu ta thấy ngay khuôn mặt Tống Thời Trạch.
Cả phòng học bị tiếng kêu đột ngột của tóc hồng làm giật mình nên yên tĩnh lại, đợi khi Tống Thời Trạch bước vào, mọi người mới coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếng đọc sách, tiếng nói chuyện lại dần ồn ào lên.
Tóc hồng thấy Tống Thời Trach, trong tức khắc cảm thấy sợ hãi, cậu cười hắc hắc: “Trach ca, chúc mừng anh.”
Bị chạm vào nỗi đau, sắc mặt Tống Thời Trạch trầm xuống, cậu trợn mắt xong chưa kịp đợi tóc hồng nói tiếp, cậu đã nói: “Học tập cho tốt.”
Vừa nói, Tống Thời Trạch vừa cầm quyển sách dựng lên bàn rồi gục đầu xuống ngủ.
Tóc hồng tên Mã Thanh Sinh, trong trường không cho nhuộm tóc nên tóc cậu ta sớm đã phải nhuộm lại màu đen rồi.
Mã Thanh Sinh ngồi trước Tống Thời Trạch, chỗ của bọn họ là góc khuất trong lớp, chỉ cần trong giờ học bọn họ không làm loạn, giáo viên cũng lười không muốn nhìn đến những tên nhị thế tổ kiêu căng ngạo mạn này.
Mã Thanh Sinh quay đầu, gõ bàn Tống Thời Trạch: “Không phải chứ? Trạch ca, vừa mới ngày đầu đến lớp anh đã ngủ rồi hả?”
Tống Thời Trạch mắt cũng lười ngước lên: “Cút, đừng làm phiền ông đây ngủ.”
Vừa nhìn cậu liền biết tối qua khẳng định là Tống Thời Trạch lại chơi game đến sáng.
Mã Thanh Sinh quay đầu lên, không làm phiền cậu ta nữa, lúc Tống Thời Trạch rời giường hay ngủ không đủ giấc, cậu ta cực kỳ cáu kỉnh, chuyện này Mã Thanh Sinh cũng từng trải nghiệm qua.
Cách Mã Thanh Sinh ba dãy bàn, Đàm Tiểu Băng đang nhìn qua đây bằng đôi mắt hóng chuyện,
Phía sau Đàm Tiểu Băng, Tô Thiền Y cười lạnh, cố ý to giọng cùng bạn cùng bàn nói chuyện: “Tiểu Bình, cậu nghe nói gì chưa? Hôm qua giáo bá Lý Thanh Mặc xử lý mấy người tung tin đồn nhảm về Lý Thanh Nhiễm trên diễn đàn đó.”
Tôn Tiểu Bình là nữ sinh đeo mắt kính dày cộp, cô ngẩng đầu lên, ngơ ra nửa ngày mới hỏi: “Tại sao vậy?”
Tô Thiền Y giả vờ không để ý mà liếc một vòng, quả nhiên thấy Đàm Tiểu Băng đang vểnh tai lên nghe, cô cố ý gia tăng âm lượng.
“Nghe nói Lý Thanh Nhiễm là em gái Lý Thanh Mặc.”
“Hả?” Tôn Tiểu Bình kinh ngạc há hốc miệng, Hai anh em họ thành tích đều rất tốt.”
Tô Thiền Y ngẩn ra, Tôn Tiểu Bình chỉ để ý đến học hành, hai mươi người đứng đầu khối cô đều quen, quả nhiên sự chú ý của cô cũng khác so với người thường.
“Thành tích đều rất tốt.” Tô Thiền Y lại chuyển chủ đề: “Hình như Tống Thời Trạch bị Lý Thanh Mặc đánh nhập viện đó.”
Cả người Đàm Tiểu Băng run lên.
“Giáo bá rất lợi hại.” Tô Tiểu Bình cảm thán.
“Đúng vậy.” Tô Thiền Y tổng kết, “Lý Thanh Mặc dâng điều tra người tung tin đồn sau lưng Lý Thanh Nhiễm, nếu bị cậu ta cha ra, chắc chắn xong rồi.”
Đàm Thiền Y cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà quay lại xen vào: “Lý Thanh Mặc quá vô pháp vô thiên rồi, cậu ta đánh người, người nhà người ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho cậu ta sao?’’
Tô Thiền Y nhàn nhạt nhìn cô ta, trông mắt Đàm Tiểu Băng đầy sợ hãi, dù cho che giấu rất sâu nhưng Tô Thiền Y vẫn nhìn ra được.
-
Cô nói: “Gia thế của Tống nhị thế tổ có tốt không?”
Đàm Tiểu Băng lạnh gáy, thầm nuốt nước bọt.
“Gia thế cỡ như Tống Nhị Thế tổ còn không dám đối cứng với nhà Lý Thanh Mặc, có thể thấy nhà Lý Thanh Mặc cũng không đơn giản đâu, hơn nữa, Lý Thanh Mặc chiếm lý, anh ta muốn đánh thì đánh, ai dám đến cãi?’’
Đàm Tiểu Băng vẫn cố cãi: “Cái gì? Cậy nhà có quyền thì muốn làm gì thì làm sao? Dám làm mà không dám để người khác nói à? Thật sự là…”
Tô Thiền Y mặt không biểu tình, cầm quyển sách, trong lòng không ngừng hô sảng khoái.
Mã Thanh Phong ngồi một bên nghe trộm, quay đầu gõ bàn Tống Thời Trạch: “Trach ca, bà tám với bà nam nhân đang nói anh kia.”
Tống Thời Trạch hé mắt, giọng điệu biếng nhác: “Ồ, họ nói gì tôi?”
Mã Thanh Sinh lòng đầy căm phẫn: “Nói anh bị Lý Thanh Mặc đánh nhập viện.”
Phì, rõ ràng là bị Tạ Ánh An đánh.
“Kệ họ nói.” Tống Thời Trạch không thèm để ý, xoay người ngủ tiếp.
Mã Thanh Sinh nuốt câu nói “Bọn họ còn đồn Lý Thanh Nhiễm bám lấy anh” lại, đeo bám thì đeo bám, người mất mặt cúng là Tống nhị thế tổ, chuyện này cố liên quan gì đến anh đâu.
—-----
Thanh Nhiễm có chút sững sờ, mới sáng sớm, vừa ngồi vào chỗ đã có mấy người đến lớp cô xin lỗi.
Người đầu tiên là một nữ sinh, cô ta đeo khẩu trang, khóc sụt sịt: “Học tỷ Thanh Nhiễm, xin lỗi, em không nên tung tin đồn nhảm về chị lên diễn đàn trường, hy vọng chị có thể tha thứ cho em.”
Người thứ hai là một nam sinh, nam sinh không đeo khẩu trang vì vết thâm tím trên mắt anh ta có đeo khẩu trang cũng che không nổi, anh ta đứng ở cửa lớp, gập người chín mươi độ: “Bạn học Thanh Nhiễm, xin lỗi, tôi không nên tạo tin đồn nhảm, tôi biết cậu vô tội, chân thành xin lỗi cậu, hi vọng cậu tha thứ.”
Tiếp đến người thứ ba, người thứ tư,...người thứ mười hai, người thứ mười ba.
Cả lớp một xem đến choáng váng.
Đợi người xin lỗi thứ mười ba rời đi, Thanh Nhiễm duỗi tay ra vỗ Tạ Ánh An cùng bàn, cô nhỏ giọng: “Hôm qua cậu với anh tôi biến mất cả ngày, chính là vì đi làm việc này hả.” Ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Tạ Ánh An cũng không giấu giếm: “Mới có mười ba người? Đợi chút nữa vẫn còn.”
Không hổ là nam chính, nghe cái giọng điệu này xem, ngang ngược không đỡ nổi.
Sau đó, chưa đợi được người đến xin lỗi thì Thanh Nhiễm đã đợi được chủ nhiệm Ngô, lão Ngô theo thói quen gõ gõ bàn.
“Các bạn học, đợi lát nữa lần lượt nộp bài tập cho đại biểu môn hóa.”
Bên dưới đột nhiên an tĩnh, rõ ràng có người chưa làm bài.
Thấy vậy, mặt lão Ngô trầm xuống: “Bạn nào chưa làm chép phạt lại mười lần cho tôi.”
Lần này không có một tiếng oán hận nào cả, vì mọi người biết nếu lại oán hận, lão Ngô sẽ tăng hình phạt lên.
Sắc mặt Tạ Ánh An không dễ nhìn, Thanh Nhiễm liếc qua, cậu còn hai trang nữa chưa làm xong.
Cậu nhìn Thanh Nhiễm: “Cho tôi mượn với.”
Nhìn dáng vẻ như muốn chép lại vậy.
Thanh Nhiễm bật cười đưa bài qua.
Đại biểu môn hóa bắt đầu đứng dậy thu bài rồi.
Lão Ngô đứng trên bục giảng quan sát, những bạn chưa làm điên cuồng viết.
Tầm mắt ông đảo qua lớp một vòng rồi hừ lạnh: “Nước đến chân mới nhảy.”
Lời này thô nhưng thật.
có lẽ đại biểu môn hóa thấy Tạ Ánh An đang điên cuồng chép, đáng lý thu đến tổ này rồi nhưng cô lại quay người sang thu bên khác.
Thanh Nhiễm: “......”
-
Đến tận khi tan học, tổng cộng có hai mươi hai người đến xin lỗi cô, trong lòng bọn họ đều có quỷ, có người thì mặt không biểu cảm, có người nói không nên lời, Thanh Nhiễm không có ngoại lệ, đều chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ.
Chỉ có điều từ đầu đến cuối cô đều vô cùng lạnh nhạt, không vui cũng chẳng buồn.
Bọn họ chỉ nói cho sướиɠ miệng, nhưng kết quả cô lại phải chịu những tin đồn vô căn cứ đó.
Nếu như cô yếu đuối hay không có anh trai với Tạ Ánh An cưỡng ép, có lẽ chỉ một khoảng thời gian ngắn nữa, bọn họ sẽ ném chuyện này khỏi đầu, còn cô thì sao? Cô tuyệt không thể quên đi nhanh như vậy, thậm chí “việc nhỏ” này có thể ảnh hưởng đến cô cả đời này…
Đợi các bạn đi gần hết rồi mà Tạ Ánh An vẫn ngồi im như cũ. Thanh Nhiễm chuẩn bị đủ sách vở mang về, lúc đứng lên, cô hỏi một câu: “Không về à?”
Tạ Ánh An lắc đầu: “Cậu đi trước đi, tôi còn có việc.”
“Ồ.” Thanh Nhiễm bây giờ mới nhớ ra, Tạ Ánh An còn phải ở lại một tiếng học Vật lý.
Nhìn về phía trước, quả nhiên Ôn Thời Nghi cũng chưa đi.
Nguyễn Nhuyễn đứng ở cửa vẫy tay với Thanh Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, mau về thôi.”
Lúc Thanh Nhiễm về đến nhà, Lý Thanh Mặc còn chưa về, anh cũng bị giáo viên cưỡng ép đi thi Vật lý.
18:27 tối, Nguyễn Nhuyễn gọi điện thoại đến.
“Nhiễm Nhiễm,” Nguyễn Nhuyễn ở đầu bên kia hưng phấn gọi, không đợi Thanh Nhiễm trả lời, cô đã bắn như súng liên thanh.
“A, Nhiễm Nhiễm, trên diễn đàn trường vừa bùng nổ bài bôi đen Đàm Tiểu Băng lớp bảy, trời ạ, phải có đến mấy mươi bài viết, mình nói với cậu này, Đàm Tiểu Băng này chính là một bà tám, mấy tin đồn nhảm về cậu đều từ cô ta mà ra, thật đáng đời……”
Nguyễn Nhuyễn kể từ đầu đến cuối một lần, xong còn bảo phải đi ăn dưa tiếp nên cúp điện thoại.
Thanh Nhiễm bỏ điện thoại xuống, do dự một chút, cuối cùng cũng không mở diễn đàn lên xem.
Bỏ đi, cô nghĩ, bị người ta nghị luận sau lưng cũng chẳng dễ chịu gì, hi vọng Đàm Tiểu Băng kia có thể chịu đựng được.
Cùng lúc đó, lớp hai năm ba vẫn còn đang học, nhìn qua, hôm nay Quý Thần vậy mà vẫn còn ở lại lớp.
“Nhìn xem!” Kỷ Hạ đẩy điện thoại ra trước mặt Quý Ngạn Thần, “Mấy bài đăng liên quan đến tiểu học muội đã sớm bị tôi xóa sạch sẽ, còn mấy bài về Đàm Tiểu Băng, tôi để qua một đêm, ngày mai mới xoa, ngài thấy sao?”
Kỷ Hạ giải thích: “Nghe nói Đàm Tiểu Băng này chính là người tạo tin đồn về tiểu học muội, em ấy mới không phải loại người như vậy.”
“Ừm” Quý Ngạn Thần lại đồng ý với Kỷ Hạ, anh nhìn màn hình điện thoại, tóc mái dài che đi biểu cảm nơi đáy mắt, một lúc lâu sau mới nói: “ Đừng xóa.”
“Hả?” Kỷ Hạ ngẩn ra.
Lại nghe anh nói: “Đừng xóa, tôi gánh.”
Ồ, Kỷ Hạ hiểu rồi, Ý của Quý Ngạn Thần là không xóa bài viết về Đàm Tiểu Băng, nếu như xảy ra chuyện gì, Quý Thần sẽ gánh trách nhiệm.
Chậc, người đàn ông tốt như này, anh cũng muốn một tên.